Tôi quay lung xoay mình đi, và muốn độn thổ ngay lập tức. Tôi và nó im lặng một hồi. Không khí thật căn thẳng, ghê rợn và trống lạnh quá. Tôi buột miệng nói một cách ngượng ngạo và xấu hổ “Anh xin lổi”. Em tôi liền bước tới sau lưng tôi vịnh vào vai tôi một cách nhẹ nhàng. Nó nói “Không sao đâu anh”.
Trời ơi, sao lại không sao chứ. Rồi nó đỡ tôi ngồi xuống. Tôi không biết phải làm gì nữa, tuân theo nó như một đứa trẻ. Nó từ từ nói “Em biết anh chưa vợ và rất muốn vợ. Lỗi tại em cũng 1 phần… là hớ hên qúa…” Rồi nó tiếp tục nói từ từ, êm êm như tụng kinh vậy;
“Em hiểu Anh mà … thôi bỏ đi … cách đây hai năm …Em có quen một người … rồi cũng vì không tự kiềm chế … nên đã cho người ta … em theo hắn gần hai măm …mới đây hắn đã bỏ em … theo một con nhỏ bạn … em không muốn sống nữa… em đã tự tử một lần… không chết… chị hai khóc quá trời … may mà có anh về … em đã lấy lại được bình tĩnh…” Nói tới đây nó dụi đầu vô lòng tôi khóc dàn khóc dụa.
Sự việc biến hóa không như tôi tưởng. Nó không giận tôi, và không một chúc áy náy. Trái lại nó gần như thông cãm và đồng tình với tôi. Tôi từ từ ôm nó, rồi bóp bóp bàn tai nó. Tôi lại mù quáng nữa rồi. Cái mùi con gái lại xông vào người tôi. Tôi lại mù quáng nữa rồi. Con cu tôi lại từ từ cương lên. Tôi chợt rút tay lại và không vịnh vào người nó nữa. Tôi nghiến răng để đè nén dục vọng loạn luân.