Nước mắt chảy xuôi, cuộc đời là nợ đồng lần, tôi đã cố gắng chăm con, cũng là cách để đền đáp công ơn của bố mẹ hai bên. Tôi cũng không hiểu anh có sống với bố mẹ tôi đâu, đặc biệt là mẹ tôi, sao anh lại có ác cảm như vậy. Từ thuở xa xưa đến giờ tôi chỉ nghe mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu chứ chưa thấy mâu thuẫn giữa con rể với mẹ vợ. Tôi không cần và cũng không mong anh phải báo hiếu, đền đáp công ơn của bố mẹ tôi nhưng cầu xin anh một điều từ nay trở đi đừng bao giờ nói những lời cay độc với gia đình tôi như thế nữa, trừ khi anh có giấy chứng nhận sức khỏe về thần kinh thiếu minh mẫn.
Đây là lần đầu tiên và hy vọng cũng là lần cuối cùng tôi thỉnh cầu anh về chuyện này. Tôi sẽ không để yên nếu anh còn phạm sai lầm lần nữa. Ai cũng có bố mẹ, gia đình, lòng tự trọng, một khi lòng tự trọng và niềm tin không còn sẽ có nhiều điều không hay xảy ra sau này.
Bé Hà là con gái, khi nào lớn nó sẽ hiểu phải trái, đừng để trẻ con mất đi tuổi thơ quá sớm, để bố mẹ đôi bên phải khổ cực. Vợ chồng sống với nhau không thể tránh khỏi xung đột, mâu thuẫn, cãi vã, đó là quy luật của nhận thức và sự phát triển, đừng nên đi quá đà để mất hết tình cảm, lòng hiếu thảo. Hãy sống cởi mở và chân thành để làm gương và chỗ dựa cho nhau, cho con cái sau này.