Lan cuối cùng cũng cuối xuống nhìn con trai mình. Nhưng nhanh chóng nàng quay mặt đi, gioingj nàng nghẹn ngào . “Mẹ xin lỗi vì đã đánh con…vì tất cả những gì đã xảy ra….” Nàng khóc nấc leenn.Cường hít một hơi thật sâu và gỡ tai phone ra. Nó thật bối rối và không biết nói gì. Nhưng nhìn mẹ nó khóc làm nó thấy tim nó như tan chảy. Cuối cùng nó nói: “Con xin lỗi vì đã gọi mẹ như vậy…” Cường thì thầm“Cảm ơn con,” Nàng đáp và lau nước mắt. Lan liền hỏi. “Con sẽ không ker chuyệ này với ba chứ…?.”Cường biết thế nào câu hỏi đó cũng được đặtra. Thực tình, nó cũng không biết nên hành động thế nào cho đúng . “Con không biết nữa” nó trả lời thành thật.Cả 2 rơi vào sự yên lặng trong thoiwf gian khá lâu. Cường phá không khí nặng nề ấy với âm lượng chỉ đủ để 2 người nghe. “Vì sao mẹ lại làm vậy?”“Đó là câu chuyện dài” lan vừa trả lời vừa ngước mắt nhìn Cường, vài giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.“Con có thời gian để nghe mà.” Cường dịu dọng, dường như nó đang muốn chia sẻ với mẹ để tìm hiểu rõ nguyên do.Lan lặng lẽ đến gần cửa sổ và nhìn ra ngoài trời. Trời đang mưa rất nặng hạt, và Mạnh có lẽ sẽ không về sớm được . “Thời tiết thay đổi thật thất thường,” nàng lảng tránh. “Nếu mẹ không muốn thì thôi vậy,” Cường nói