Quân rút một tờ giấy ra quơ qua quơ lại trước mặt vợ. Tâm thất kinh hồn vía vì đó là lá thư mới nhất của thằng Hiếu gởi cho nàng, đọc xong hôm qua, Tâm quên không cất đi.
Quân cười gằn :
– Nếu em không nhớ thì để anh đọc vài hàng cho em nghe … Ðây : « … em nhớ chị quá chừng, đả hơn 2 tuần rồi mình chưa gặp lại nhau, chừng nào chị lên lại Sài Gòn hả chị Ba ? em nhớ mùi thơm của lồn chị quá, có đêm ngũ không được ! đành phải thủ dâm cho đở buồn … ». Ðó em còn chối hay không ?
Tâm nghe lạnh cả người, thân thể nàng run lên bần bật. Nàng nhũn người, quỳ xuống mà lắp bắp :
– Em … không biết nói gì … anh xử em sao em cũng chịu.
– Thật không thễ nào tưởng tượng nổi ! em không những đã ngoại tình mà lại còn làm chuyện đồi trụy đó với chính em trai của mình !!! Anh muốn giết cả hai cho thỏa dạ.
Tâm cương quyết ngẩn đầu lên :
– Anh có muốn giết thì giết đi, chuyện đả xẩy ra rồi, anh có muốn xóa cũng không được đâu. Thiệt ra em quý anh rất nhiều nhưng với thằng Hiếu thì … thì …
Quân nghiến răng la lên :
– Thôi im miệng đi. Em quỳ đó mà chờ anh. Anh cần suy nghỉ cho tường tận hơn, để tránh làm chuyện hồ đồ.
Nói xong Quân bỏ ra khỏi phòng để Tâm quỳ đó. Tâm đau khổ vô cùng nhưng nàng không nhỏ một giọt nước mắt. Tâm nghỉ : chuyện đả đổ bễ ra như vầy thì cùng lắm là Quân sẻ giết nàng, nhưng rồi nàng nghỉ Quân lúc nàng cũng điềm đạm, lúc nào cũng suy nghỉ chính chắn. Chàng rất ngại chuyện thị phi, tai tiếng nên không biết chừng Quân sẻ có một giải pháp ổn thõa hơn …
(Hết truyện loạn luân Hay Hay Nhất)