Cũng kể từ hôm đó Vũ thường hay qua nhà của Ngọc chơi, với cái cớ là tìm Hòa và Thuận nhưng thực tế thì Vũ định tìm kiếm một chuyện gì đó mà trong tiềm thức của nó cũng không biết là chuyện gì, chỉ có điều là những lần này khác hẳn : Vũ đã không còn mặc tà lỏn như trước nữa mà mặc quần Tây sơ-mi đàng hoàng. Hòa và Thuận nhiều lần kéo Vũ chơi bắn bi, chơi tạt hình hoặc là chơi đá cá lia thia Vũ đều tìm cách từ chối, bảo là?mấy con cá Phướng bị thằn lằn câu hết rồi? hoặc là?tắm rồi không đi chơi dơ được? Riết rồi anh em Hòa và Thuận cũng đâm chán với Vũ, chúng bèn đi rũ đám thằng Thanh chơi; được dịp Vũ càng có cơ hội gần gũi Ngọc nhiều hơn. Lúc đầu Vũ viện cớ một cách ngu ngơ là mượn mấy cuốn truyện của Ngọc về đọc trong lúc rãnh rỗi, nhưng được một thời gian vẫn không thấy Ngọc có phản ứng gì Vũ bèn quyết định đánh tiếng trước, viết một lá thư kèm theo nội dung vu vơ và lời cám ơn tới Ngọc đã cho mượn sách rồi cuối cùng là mạnh bạo hẹn rũ Ngọc đi ăn chè?
Ba ngày trôi đi lặng lẽ mà … không lặng lẽ chút nào đối với Vũ. Vũ vẫn chưa có hồi âm nào của Ngọc, nhiều lúc Vũ cố tình nán lại cho Hòa và Thuận bỏ đi chơi để hai người có cơ hội bên nhau nhưng Ngọc hoàn toàn không lộ vẻ nào khi đó, Vũ càng thêm nóng lòng, càng thấy xao xuyến rung động trước nét dễ thương của Ngọc, càng ao ước muốn chinh phục? Đã hai đêm rồi Vũ không tài nào chợp mắt được, hình ảnh của Ngọc cứ luôn thoáng hiện về trong óc của Vũ, thôi thúc con tim Vũ hãy mạnh dạn lao vào tình yêu dù chuyện gì rồi đây sẽ xảy ra cho nó?