Và cũng kể từ đêm đó Vũ và Ngọc hân hoan háo hức chìm đắm ngụp lặn trong biển tình, trong làn sóng ái ân cho đến một ngày khi Vũ vừa bước vào cửa thì Ngọc đã ôm chầm lấy, bật khóc nức nở trước ánh mắt kinh ngạc của thằng Hòa và thằng Thuận. Ngọc nghẹn ngào cho biết gia đình nàng sẽ dọn ra Huế vì đơn vị ba nàng phải di chuyển tới đó và Ngọc phải theo bà, sẽ xa Vũ. Vũ lặng người đi, trời đất như quay cuồng, cõi lòng tan nát, tuy hai mắt khép lại nhưng không cản được những giọt lệ lưng tròng tràn lan xuống đôi má non. Vũ không thấy gì ngoài một màu đen tối, tai Vũ ù đi chỉ còn nghe được loáng thoáng tiếng Ngọc khóc bên vai, nước mắt làm ướt cả áo.
Tối hôm đó Vũ và Ngọc trắng đêm không ngủ ngồi trên băng ghế gỗ trước sân, hai người ôm xiết lấy nhau như sợ giờ chia ly thình lình đến bứt lìa họ. Trời đất cũng xót xa cho mối tình của họ, mặt trăng dường như xấu hổ đã không giúp được gì dấu mình sau vầng mây, tiếng dế kêu rỉ rả phụ hoạ với tiếng ếch nhái tạo thành một giai điệu sầu thảm bi ai than khóc cho đóa hoa tình yêu sớm nở tối tàn của đôi trẻ.
Ngàn trùng xa cách thư đi thư lại một tuần có khi 4-5 lá Vũ và Ngọc gởi cho nhau những nhớ thương được viết bằng mực hòa với nước mắt. Được gần một năm thì tạo hóa lại trớ trêu, biến cố Mậu Thân đã xảy ra, thư từ bị đứt đoạn rồi Vũ bặt tin của Ngọc, hỏi thăm mãi thì mới biết nhà Ngọc bị trúng pháo kích nhưng không biết rõ có ai còn sống hay không …
Ngọc ơi , em còn sống hay đã mãi mãi lìa bỏ Vũ trong nỗi khắc khoải đợi chờ.(Hết)
(Truyện 18+ 18Truyen.com)