Trung chỉ biết ngượng nghịu cười mở cửa cho cô bé sinh viên táo tợn nọ ra về.
o O o
Mấy ngày sau, cứ đến tiết dạy có Ngọc là Trung cảm thấy bối rối, cứ mỗi lần nhìn Ngọc ngồi ngay dãy bàn đầu, tự nhiên Trung đỏ hết cả mặt như bị ai bắt quả tang vậy, nhất là cô gái lại cứ nhìn anh tủm tỉm cười khiến anh lại càng lúng túng hơn. Anh không dám nhìn về phía cô gái để cố tập trung vào giảng bài. Cứ nhìn Ngọc là anh lại có cảm giác thèm muốn âm ỉ, anh cảm thấy xấu hổ cho bản thân mình. Thậm chí có lần Ngọc mặc cái áo bó sát, hở hết cả bờ vai nõn nà, Trung nhìn mà những hình ảnh đêm hôm nọ cứ xuất hiện trong đầu anh, và trời ạ, dương vật anh trong quần tự nhiên đụng đậy phồng lên khiến Trung hết cả hồn, anh vội ra ghế ngồi xuống sau bàn của giáo viên. Thấy thèm muốn, nhưng Trung lại không dám gặp Ngọc để nói. Cho đến tận sáng hôm thứ Sáu, lúc hết giờ học anh đang đi về văn phòng khoa thì Ngọc rảo bước đi theo anh. Với vẻ rất tự nhiên vô tư cô xin phép anh cho cô được gặp anh để hỏi thêm một số nội dung về bài giảng, và anh chưa kịp gật đầu thì cô đã bảo chiều nay em qua nhà thầy được không. Rồi cô nhìn anh với ánh mắt tinh nghịch. Trung đỏ mặt rồi gật đầu bảo được, em cứ đến.
Trưa hôm đó về nhà mà Trung cứ nôn nao với cảm giác mong ngóng hồi hộp. Đứa con nhỏ của anh đang gửi bán trú nên chiều thì chỉ có mình anh ở nhà, và lát nữa Ngọc sẽ đến, và chiếc giường kia…Trung có cảm giác như dương vật của anh lại bắt đầu động đậy trong quần anh.