Bảy đã sụt sịt muốn khóc. Tôi càng dồn hơn nữa: còn bày đặt khóc nữa, ai hiếp đáp gì mà khóc. Bộ tui nói hổng đúng sao. Mẹ, mét thót gì hổng mét, lại đi dở lưng cho bả biết tẩy. Tại sao mụ khen tui để bà xã nghi là tui với mụ lẹo tẹo nhau.
Bảy hiểu ra càng khóc lớn tiếng hơn: trời ơi, oan em mà anh Tư. Em nói với chị hồi nào, bả nắn gân anh rồi anh khai tuốt luốt hết chiện rồi phải hôn.
Tôi đã bớt nư, nhưng cũng còn nói găng: mụ làm như tui là con nít. Bà chặn họng tui, tôi hóa giải cái rột, nhưng mà tôi ghét mụ thày lay, đem chiện khai hết với bả.
Bảy đã hiểu ra, nên áp lại vuốt ngực tôi: tội nghiệp em mà anh Tư. Chèn ơi, được anh thì cho chút nị mừng thấy mẹ, dấu như mèo dấu cứt, để còn lui tới chấm mút đỡ ghiền. Điên sao mà quậy cục ghen của chị cho mất chỗ du dương.
Tôi ừ ào trong miệng, thế mà cũng căn dặn thêm: đừng ồn ào mà tui cúp cha chiện qua lại. Chừng đó đừng có chổng mông lên mà gào. Lồn có nứng thì lấy gai thơm mà cọ cho bớt tức.
Gẫm tôi nói tàn nhẫn quá, nhưng Bảy biết nguyên nhân nên cứ nín thinh. Người ta gọi cố đấm ăn xôi là vậy. Thấy tôi cứ chù bụ ngồi chẳng vồ vập gì, Bảy chụp giựt nhào vô nựng nựng tui. Bảy vuốt xuôi cục giận ở khoảng ngực và ỏn ẻn xin tôi tha thứ. Rồi Bảy đưa tay xoa xoa trong kẽ áo tôi, tôi định hất tay ra, nhưng Bảy đeo quá tôi không làm được.