Mặc dù biết rành rẽ là vì ghen tuông mà bà vợ tìm cách chặn đầu chặn đuôi, cốt để tôi sợ mà đừng làm chuyện tào lao, chớ chẳng có căn cớ gì hết. Và mặc dù tôi đã hóa giải hết mọi chiêu thức buộc tội của bả bằng những vuốt ve, âu yếm lẫn làm tình hùng hục, bây giờ dẫu có ai cắc cớ đến mét thót là tôi thế này thế nọ, chắc có khi còn bị bả mắng sa sả cho mà bỏ đi.
Vậy mà tôi vẫn cứ phải dè chừng, cho nên gằm trong bụng là phải dồn cho con mụ Bảy một trận, kẻo để cái miệng mụ thọt thẹt, có ngày bể dĩa, chết tùm lum cả đám.
Sáng nay, khi nghe Bảy thì thào: anh Tư ơi, thức dậy chưa, tôi đã làm mặt hầm hầm giận dữ. Bảy lỏn lẻn bước vô, thấy tôi ngồi một cục, quần áo chỉnh tề, chưng hửng luôn. Bảy định mon men xáp vô chờ tôi ôm chầm lấy như mọi lần, nhưng tôi đã cự nự la: đừng đụng tới tui, bữa nay mệt.
Bảy ngạc nhiên hết sức, nên kiếm chuyện giả lảng. Tôi nghiêm nét mặt mắng, xài xể mụ. Tôi gầm lên như muốn ăn tươi nuốt sống mụ ta: cái miệng mụ như con cặc mới đụ xong, nhớt dãi nhễu đầy, nói năng bậy bạ. Bảy trợn tròn cặp mắt, lạ hoắc lạ huơ. Bảy há hốc miệng ra thiếu điều muốn rớt răng hết trọi.
Tôi được nây càng chửi thêm: cái mồm chót cha chót chét như cái lồn chưa rửa, khắm òm. Chớ bộ mụ câm bớt laị hổng được sao, nói tía lia như con cặc thúi.