Tôi ngồi nhẹ lên, sửa cho Bảy nằm ngay ngắn lại. Hai cái vú Bảy phập phồng lên xuống, thở nặng nhọc, mấy cái núm thập thò quanh cái quầng tòe loe, thấy chỉ muốn đưa răng vô cắn. Tội nghiệp, tôi làm Bảy xuất khí dữ quá nên giờ ả xuội lơ mất sức.
Tôi dòm xuống khoảng lồn Bảy, lông ướt mẹp. Tôi đặt tay vào xoa nhè nhẹ cho hai mép đỡ bứt rứt, vẫn cà giựt thấy tội. Bảy hổng nhúc nhích nổi nữa, cứ nằm y một đống. Tôi thương hại nên đặt hai tay lên hay cẳng chưn và xoa bóp ngược dần lên bắp vế, cốt cho Bảy thư giãn lần lần.
Tôi làm mà mắt hổng rời khỏi cái lồn Bảy. Ước gì đút cặc vô mà nắc hay úp miệng vô mà bú cho vui. Tôi xoa bóp giò rồi xoa bụng cho Bảy. Và hẳn nhiên là không bỏ chỗ hai vú. Tôi úp hai tay vô nắn, xoa, bóp và đằn hai vú để Bảy lấy lại hơi thở bình thường. Tôi ép hai vú lại làm cho chỗ hẻ giữa hai gò vú càng thấy sâu thêm.
Chẳng đành lòng nhìn Bảy nằm cơ hồ chẳng biết gì, tôi chụm môi hun lần lượt lên tay, lên vai, lên vú, lên rún, lên háng Bảy. Lần lần Bảy nhúc nhích lại, mở cặp mắt nửa trách móc, nửa bằng lòng với tôi. Tôi vẫn hun từ dưới lên trên và khi miệng tôi gần tới tai Bảy, tôi hỏi yêu: sao em có giận anh hôn.
Bảy uể oải dở tay hổng nổi mà vẫn cố trấn an tôi: anh làm em đã quá, em tưởng lịm đi luôn. Em nứng gấp mấy được đụ, em tưởng người con gái bị hãm hiếp cũng hổng mệt tới vậy. Tôi giảng giải mấy người nữ thiếu cặc phải làm vậy mới bớt thèm thuồng.