Đến khi cả hai vú đều hơi lép thì tôi nhả vú vợ ra mà miệng còn thấy thèm thuồng chi đâu. Tôi xê dịch đôi môi dài theo khoảng giữa hai vú để trườn xuống bụng, xuống rún và cứ từ từ xâm chiếm nốt cái kho tàng đang chờ đợi. Bà vợ vội lấy tay giữ hai vai tôi lại mà nhỏ nhẹ than van: đừng, mình, em chưa sạch.
Tôi còn biết phải trái gì nữa. Miệng thì cứ ư a: không sao đâu mà mặt thì vẫn xích dần xuống thấp. Tôi chụm môi hun lên đám lông lồn và hun luôn cả lên hai gò âm của nàng. Bà xã cố vùng ngồi lên, song thoát làm sao khỏi tay tôi. Thế là bả đành nằm vật ra đó để tôi tiếp nốt đoạn đường đang bỏ dở.
Tôi hun lia lịa lên lồn bả, kể ra tôi cũng hơi e ngại chỉ sợ cái lò của bả chưa khô ráo mà mình xúc phạm mạnh bạo rủi xảy chuyện gì lại ân hận. Nhưng làm sao mà bỏ phí hoài cục ngọc đang bày ra trước mắt, phương chi mấy ngày bả đi bảo sanh tôi đã phải nhịn muốn xật xừ luôn.
Bây giờ biểu tôi “ bỏ đi tám “ thì bắt thiến tôi phứt cho rồi. Tôi lại hun tiếp vài cái rồi cứ để nguyên mũi môi nằm bất định trên cái mu nổi cộm của vợ. Bà xã tôi cũng nín hơi hổng dám cựa quậy, chết trân như đàn bà thấy chuột cống. Bả lặng đi, giữ chặt hơi thở vì bả sợ rục rịch là thân mình cựa quậy thì miệng mồm tôi sẽ va chạm lồn bả.