Thế nhưng cái nết hư khó bỏ thiệt. Cũng tại bả nữa, đã biết là tôi ưa dở mặt trây, vậy mà khi cần thay cái áo, thay cái quần là một hai bả cũng kêu tôi vô giúp mới chịu. Mấy bữa đầu bả mới ở nhà thương về, lò còn chưa khô, người còn hoi mùi sữa mà đã nhèo nhẹo: anh ơi vô kiếm cái quần dùm coi, thằng chó nó đái ướt em hết trơn rồi.
Tôi lựng khựng chưa muốn giúp, vì biết nếu xẻn lẻn vô là thế nào cũng phải táy máy tay chưn. Tôi cố doãi ra bằng cách: thì em tự lấy cái đi, anh còn lo chiện khác. Bả làm mặt giận liền, lầm bầm than dai nhách: mượn làm giúp chút đỉnh mà cự nự. Tánh tôi vốn dại gái nên ngập ngừng mấy rồi cũng bò vô.
Tôi nhấm nhẳng hỏi bả lấy thứ gì, bả đòi hết cái quần xoa lại cái áo lụa. Tôi đem vô định để cho bả tự thay rồi quay ra, dè đâu bả khiến tôi thay luôn dùm, vì bả mắc cho thằng cún bú nên hổng tự ên làm được. Tôi tuột quần bả ra, thấy cái lồn cộm lên một dề, lông đâm tua tủa khiến tần ngần đực mặt ra. Bả hỏi tôi: sao hổng thay đi còn đứng trơ ra đó. Tôi phải nói: tại em chớ bộ, khi không rồi hối anh vô, bây giờ thấy “ nó “ hổng lùng bùng cái đầu sao được. Bà xã nguýt tôi một cái thiếu điều muốn té nhào.
Nói các bạn đừng cười, con cặc tôi chưa gì bắt giựt giựt trong quần. Tôi chậm chạp lột hẳn quần bả ra, cha mẹ ơi, bả đẻ thằng nhỏ rồi hổng cần bận đồ lót gì hết trơn, vì than nóng. Thành ra cả cục bày ra đó càng khiến tôi dậm dựt dữ. Tôi đè hai tay lên giò bả đẩy ngược lên, bả hỏi: làm gì vậy. Tôi nói xoa bóp để cho máu được lưu thông.