Tôi ghét bả, vợ chồng mà còn giữ kẽ nhau. Tôi thì thẳng ruột ngựa gọi công việc đụ nhau của hai đứa bằng tiếng nôm na, còn bả thì cứ chơi với bời, nghe mà ghét. Nhưng bà xã tôi vốn như vậy, làm như nó thành nếp rồi, có chồng đẻ mấy mặt con mà còn ké né như con nít. Tôi đố bạn nào biểu được bả gọi đích danh cái chỗ kín của bả. Nếu không kêu là bướm thì cũng là chim, là cái gì khác. Chớ còn kiêng kỵ cái chữ lồn.
Có bữa tôi ghẹo biểu bà đưa lồn cho tôi gặm chút coi thì bà nạt um là ăn nói dơ dáy. Dơ dáy mà tôi mò lồn thì cứ đòi nhét cặc vô đụ mới ưng. Đúng là đàn bà vô cùng rắc rối.
Thật không gì sướng bằng được đụ vợ mình khi nào mình thấy muốn. Lồn sẵn của nhà nên muốn kéo nhằng kéo nhợ chừng nào cũng không bị ai hối. Huống chi bà xã tôi cũng là đệ tử của mây mưa, nên lúc tôi chưa rị mọ gì thì bả còn làm bộ “ em chả “ một chút, chớ khi tôi đã rúc được vô nách bả rồi thì đừng hòng thoát khỏi tay tôi.
Năm nào cũng lệt bệt đưa bả đi bảo sanh viện, thấy bả nhăn nhó rặn lòi trê, cổ lồn thì phều phào như bong bóng nước, thiệt tình tôi vừa thấy thương, vừa thấy tội. Ngay lúc đó tôi đã thầm hứa với lòng là thôi từ nay có nứng thì chắc nhờ đến “ chị Năm “ giải quyết hộ chớ không sờ mó gì tới bả nữa..