Người đời nói không ai hiểu nhau tận thâm sâu cùng cốc bằng tình vợ chồng. Thực vậy, hai đứa tôi về với nhau dù đã trải bao lần canh không lành, cơm thiếu ngọt, tưởng là đã đường ai nấy đi đến nơi, nhưng rồi ỏn ẻn xin lỗi nhau cũng xí xóa hết. Vợ tôi đã bao lần xi nẹt tôi: không vì mấy mặt con sờ sờ ra đó thì tui đã quăng ông để chó táp cho rồi. Người gì đâu mà lì lợm, tui bắt được tận tay day tận trán thì hứa nhăng hứa cuội, rồi sểnh vợ ra là lại rị mọ buông luông. Tui cũng mong ông xà lơ xà bát gặp con mẹ nào mang một đống vi trùng Sida, cùi hủi cho ông lậm vô để chết rục xương đi.
Nắm được cái chỗ yếu đó, tôi bỏ nhỏ liền tù tì: má sắp nhỏ thương anh, đừng nặng lời mà, má nó. Anh có đui mù gì mà rúc vô mấy chỗ tầm bậy cho hư thân. Chẳng qua thấy em lệt bệt đẻ hoài, mất eo hết, mà tánh anh thì chịu hổng nổi, cưng ôi. Cho nên ý là anh muốn để má sắp nhỏ nghỉ ngơi chút chút. Cưng hổng thấy lòng thành của anh, còn ngầy ngà khiến gia đình mất vui.
Vợ tôi còn cố phụng phịu thêm chút đỉnh và sau đó tha thứ hết. Có như thế tụi tui mới còn xà nẹo nhau tới bữa nay. Hồi sáng nay, dợt sơ với Bảy, nhưng nếu lúc này mà bỏ mặc bà xã là coi như bao công sức liệng xuống sông xuống biển hết trơn. Tôi đã biết vậy nên phải cố mà lo “ trả bài “ đầy đủ cho bả, để bả khỏi còn nghi trong lòng.