Chèn ơi, vậy là tôi ngủ mê vì bị mụ Bảy trả thù vì tôi bỏ rơi mụ. Tôi mắc cỡ quá trời nên cứ lỏn lẻn nằm im. Vợ tôi lồm cồm bò lên, thấy tôi chình ình một đống bả la lên: trời ơi, ngủ gì dữ vậy, cha? Bộ bữa nay hổng đi làm sao. Rồi chợt nhớ tới mụ Bảy, bà xã tôi tra vấn tôi: chắc cha mò con mụ Bảy nên hết xí quách bò càng ra đó chớ gì.
Tuy đang thở hổng ra, tôi cũng phải cương lên mà chống trả lại bà vợ. Tôi cự nự điên cuồng: bà đừng nói bậy, mụ đó có tới đâu mà gặp hay không. Tiền nhà bà để đâu còn đó, đừng có nói bậy, tới tai chồng con người ta rồi có chiện tùm lum.
Bà xã chắc là không tin tôi đâu, nhưng quả số tiền còn nguyên chỗ thì còn mở miệng chặn họng tôi gì được nữa. Tôi không ngờ là tôi thông minh tới vậy. Hỡi những ông chồng chuyên lừa dối vợ, có vị nào làm giống hệt tôi chăng?
Dù đã trải qua suốt bữa chiều nằm ngủ mê mệt, tôi vẫn thấy chưa lại sức. Chỗ thắt lưng vẫn còn đau rần rần như bị ai nắm bẻ quặt lại. Tôi cố ngồi dậy mà cứ thấy trước mắt có những vòng lẩn vẩn xoay quanh.
Thấy bà xã tẩm ngẩm tầm ngầm có vẻ nghi kỵ điều gì, nên dù còn muốn nằm thêm, tôi cũng phải lồm cồm bò dậy. Tôi mồm năm miệng mười lăng xăng hỏi han bả chuyện ở chỗ làm, cốt ý để xua tan sự im lặng của bả đi.