Khi Bảy tụt xuống cầu thang, tôi thấy mụ run tay không giữ vững. Tôi phải leo xuống theo, bợ cho Bảy khỏi té. Tôi xua đẩy Bảy ra khỏi nhà. Khi chắc là mụ đã đi khỏi, tôi mới cố lết lên căn gác xép mà ngả huỵch ra nằm thở dốc.
Tôi lơ mơ ngủ vì mệt quá. Chừng nghe bọn nhóc u oa bước vô, tôi mới cố cất tiếng hỏi. Chúng nhong nhóng lên: ủa, bữa nai ba hổng đi làm sao? Tôi ừ ừ than mệt và dặn chúng đói cứ ăn trước đi, đừng chờ tôi.
Tôi lại chìm vào giấc ngủ say. Mơ toàn chuyện đẹp. Thấy Bảy lấp ló đón tôi và vội kéo rột vô nhà ả. Thằng chồng lườm lườm dòm tôi, nhưng Bảy nạt ngang làm chả rỏn rẻn bỏ đi mất. Còn lại hai đứa, Bảy giựt rột áo ra rồi kẹp cứng đầu tôi vô cặp vú ả mà than nhớ quá.
Tôi ngộp thở lóp ngóp quơ tay, Bảy lại kẹp chặt hơn. Miệng mụ la oải: cho chết, ai biểu đụ người ta rồi đuổi như đuổi chó. Tôi há miệng để giải thích mà ngáp ngáp không ra hơi. Rồi tôi vung tay đạp chưn như cố thoát ra khỏi cái xiết của ả ta.
Cứ như thế, một người vùng vẫy, một người kẹp khóa. Tôi ngộp dần và thấy lởn vởn cái chết trước mắt. Tôi hét lên kêu cứu. Tôi nghe u u nhiều phen, bọn nhóc bỏ đi đâu hết, chẳng đứa nào lên lôi tôi ra. Tôi còn choi choi đạp dẫy lung tung cho tới lúc chỉ còn ú ớ thì nghe bà xã la rầm mấy đứa nhỏ dưới nhà.