Như được mở cờ trong bụng, Bảy vòi vĩnh tôi: ôm khơi khơi mà thương thiệt sao. Em nhớ anh Tư muốn chết mà gặp em, anh Tư còn muốn đuổi đi nữa. Cặp mắt Bảy dầm dề muốn khóc, bao nhiêu nhuệ khí trong tôi tan rã cái ào. Tôi vội xiết chặt lấy Bảy, hun tứ tung và cù cù khuôn mặt vô người Bảy: thì đây anh đền.
Bảy đâu có vừa. Thấy tôi bùm xum nhào vô tới tấp, cô nàng nắm vạt áo giựt tung ra. Tiếng nút bấm nghe lách cách và cả một trời vú mớm tơ huơ bày ra nhủng nhẳng. Tôi tối tăm mày mặt biết là lưỡi hái của thiên lôi đã vung lên rồi.
Tuy nhiên, tôi còn làm sao né tránh được số trời đã định. Hai trái dừa lửa của Bảy cứ chọc thủng mắt tôi, hai cái quầng vú to đùng như con mèo đang vờn tôi là con chuột. Tôi trợn trừng nhìn, cục gu ở cần cổ đu lên nhào xuống. Bảy thích chí cười xòa: cha, coi mặt anh nghệt ra, thấy dễ thương hết sức. Nào xích vô gần đây, em cho ngậm chút chơi.
Tôi riu ríu nghe theo. Tôi hả miệng ngoạm luôn vô một bên vú, nút nút liên miên mà miệng cứ e hèm như bợm nhậu. Tôi bú vú Bảy lại còn bóp măn bên cái vú chưa có chi. Tôi vo xào xào đầu vú Bảy, dặc dặc như bứt mạ, vờn vờn như bướm hoa. Chỉ chút xíu cái núm đã thu lu cứng ngắc. Bên cái vú tôi đang nút thì cái núm cũng u lên một cục.