Bảy phụng phịu. Cô ta lại nghĩ là tôi giận dỗi nên hổng chịu nhả tôi ra. Cô giúi giụi mặt vào ngực tôi và năn nỉ không ngớt miệng. Bảy hun tới tấp vào môi mắt, tóc tai và cổ má tôi. Vừa hun Bảy vừa vỗ về tôi. Liệu chư vị ở trong giây phút này có thoát nổi lời ngon ý ngọt để từ chối trái táo tội lỗi mà Bảy dâng hiến hay chăng.
Thế là tôi đành phải ôm lại Bảy. Bờ vai tôi tựa như chiếc nôi cho Bảy dựa vào. Cặp mắt Bảy ngước lên nhìn tôi tha thiết, long lanh như tia sáng của ngàn sao. Và Bảy thút thít khóc, thứ tiếng khóc làm xói mòn đi hết gân cốt đàn ông để trở thành một người ngoan ngoãn đáp ứng cuộc tình đang mở ra trước mặt.
Tôi nhứt nhứt kể lại hết giấc mơ hồi hôm. Bảy lắng nghe không bỏ sót, sau đó thì chê trách ngược lại tôi: chèn ơi, em bị người ta ăn hiếp, hành hạ vậy mà anh Tư hổng cứu gì hết. Tôi nổi sùng: em đừng có nói bậy, anh mấy lần nhào vô tiếp ứng em mà mấy thằng ôn dịch nó đá chưn anh lộn nhào đó, em hổng thấy sao.
Bảy nào đã chịu: ấy cũng may là anh Tư mới mơ thôi, chớ thiệt tình chắc anh Tư bỏ luôn để bọn đó làm thịt em quá. Tôi đuối lý hổng sao trả lời được, đành cứ im ỉm xoa bóp bờ vai Bảy cho lảng chuyện. Bảy vẫn nghẹn ngào ngước nhìn lên mắt tôi nhõng nhẽo vu vơ: chớ anh Tư còn thương em hôn. Tôi cáu bẳn: hổng thương mà ôm riết nãy giờ.