-0-
Thằng Dũng Đen hạ cái ghế đôi xuống làm thành cái giường nho nhỏ. Con Trinh ngồi chết trân trên đó như vẫn còn lo sợ điều gì. Thằng Dũng Đen phải giục.
“Chị cởi đồ ra đi, hay là để tui phụ giúp”
Con Trinh như tỉnh mộng, tim nó đập thình thịch. Không phải con Trinh rạo rực mà tim đập mạnh, nó cảm thấy sợ nên tim đập mạnh. Nó không ngờ là nó dám làm cái chuyện này. Nó bỗng nhớ tới Lâm. Tuy là thằng chồng của nó rất là ít kỷ, chỉ biết chơi mà không bao giờ làm cho nó sướng. Nhưng con Trinh cũng cảm thấy có tội lỗi. Con Trinh hời hợt trả lời.
“Ô, …khỏi cần Dũng, tự tui cởi được rồi”
Từ lâu con Trinh xưng gọi mầy tao với thằng Dũng Đen. Bỗng dưng con Trinh gọi tên Dũng một cách thần mật và lại xưng tui nữa. Trả lời xong thì con Trinh kéo cái áo thung qua khỏi đầu, cởi bỏ cái áo ngực, rồi nhanh lẹ thoát bỏ cái váy và cái quần lót bên trong. Nó ngồi cuối đầu trên cái giường mini, khoanh hai tay ngang ngực như mắc cỡ. Tuy không mở đèn nhưng ánh sáng lờ mờ cũng đủ làm rỏ mọi vật trong xe. Con Trinh trắng toát ngồi im như một pho tượng thạch cao chờ người ta nắn.
Thằng Dũng Đen cũng cởi hết quần áo của mình. Con Trinh liếc nhìn thì vô cùng khinh ngạt và lo lắng. Con cu của thằng Dũng thì đen thui và dài gấp đôi và mập gấp rưỡi con cu của Lâm. Tim con Trinh lại đập mạnh hơn. Con Trinh nói nhỏ giọng.