Tôi chỉ dám đứng đó nhìn mà không dám chạm lên người dì. Tôi tiếc nuối bước ra khỏi phòng, khép cửa lại và về phòng mình. Đột nhiên một tia sáng loé qua trong đầu, tôi nhớ là mấy thằng sở khanh hay dùng thuốc ngủ để chiếm đoạt bạn gái mình, tôi có thể áp dụng trong trường hợp của mình đuợc không, nghi đi nghi lại tôi thấy cách này là hay nhất, chỉ có cách làm cho dì ngủ say thì mới có thể làm những gì tôi muốn với dì đuợc mà thôi. Nhưng kiếm đâu ra thuốc ngủ bây giờ. Khó khăn nữa lại đến.
Sáng hôm sau, tôi quyết tâm đi tìm mua thuốc ngủ, tôi lấy hết can đảm tìm đến mấy nhà thuốc để hỏi xem có thuốc ngủ không? nhưng họ chỉ nói là có thuốc an thần, những loại thuốc ngủ nhẹ, trong khi đó tôi cần thuốc ngủ loại, uống vào là ngủ li bì , không biết gì nữa thì mới đuợc. Tôi hỏi hết chỗ này đến chỗ nọ, có khi mấy người bán thuốc nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ làm tôi cung ngượng. Tôi đi cả buổi sáng mà không tìm đuợc, tôi nghi chắc phải bỏ cuộc thôi.
Tình cờ lúc đó tôi đi ngang qua bệnh viện da liễu thì thấy có mấy tay xe ôm, tôi biết là mấy tay này là móc nối lôi kéo bệnh nhân theo mình về phòng khám tư để ăn tiền môi giới. Tôi nghi chắc là họ biết chỗ mua. Tôi liền đến hỏi thử, quả nhiên không sai, một tay xe ôm liền dẫn tôi chạy đến một nhà thuốc mà hắn quen. Một viên thuốc ngủ giá 100 ngàn, tôi chóng mặt luôn. Nhưng biết sao bây giờ, cắn răng chấp nhận thôi.Thế là tiền viên thuốc và tiền cho thằng cha xe ôm hết 120 ngàn.