Vinh từ giã cái trại tị nạn ở Thái Lan sau hơn một năm vật vã đợ chờ thũ tục giấy tò. Nó đi qua cơn hiễm nguy ngặc nghèo nhờ những người bác sĩ tận tâm cứu chữa. Mọi người đã nghĩ rằng nó đã chết sau hơn một tháng liền nằ miên mang trên giường bịnh. Các em nó đã kễ cho nó nghe những ngày đầu khi một người lính Thái lượm xác nó nằm ngoài lằn biên giới. Nó hiểu cái may mắn của nó. Nó trở nên vui tươi hơn và nói nhiều hơn, cái đó đã giúp các em nó dễ dàng trò chuyện với nó nhiều hơn. Cái không khí xung quanh nó như xanh tươi trở lại, nó cố không nghĩ tới chuyện đã qua trong cái quá khứ mà cách nó không quá một tầm nhìn về hướng đông, nơi nó và các em nó đã thự? hiện thành công cú vượt biên có một không hai trong cuộc đời. Ninh hít sâu vào phỗi nó làn không khí tươi mát khi nó bước chân xuống phi cảng quốc tế San Francisco, nó đi đằng sau các em nó và hướng tìm xem trong đám đông có ai đó đang dương cái bãng đề tên tuổi các anh em nó. Nó hướng về một người đàn ông cao cao phía ngoài, cái chữ Vinh màu xanh đậm trên tấm bãn giấy lớn. Nó chỉ cho các em nó và tiến tớị
Vinh miệt mài học hành và làm việc. Nó vào trường đễ tiếp tục cái mà nó phãi trã một giá quá mắc đễ có. Nó vốn vĩ thông minh, nó học thật le.. Nó vừa làm vừa học mà chẵng có ai theo kịp nó trong lớp. Nó lo chuyện ăn ở cho tất cả các em nó luôn, nó không hề phàn nàn bất cứ chuyện gì. Cái apartment như cái tỗ nhộng chứa đầy sách vở của nó và các em nó. Nó hầu như quên cuộc sống xung quanh nó, nó đi làm hơn mười tiếng đồng hồ một ngày, và lao vào việc học thật hăng háịCái ngày nó bước lên nhận cái bằng đại học, nó chợt nhìn lại cái quãng đường nó đã đi qua, mười năm chẵn, mười năm đắm mình trong học hành và làm việc. Nó nhận cái job mới sau khi ra trường, nó thay đổi nhiều thứ trong sinh hoạt cuộc sống, các em nó thì ra trường sớm hơn nó. Nó mãn nguyện lắm khi nhìn các em nó thành công trong đời. Sau cơn mưa thì trời lại sáng, cái câu nói đơn giãn mà thấm thía trường đời làm sao.