Vinh rít một hơi thật sâu như lấy hết không khí bên ngoài vào phỗi khi chuyến xe cam nhông vừa đi qua vòm cổng cửa khẫu biên giới Việt và Cam Bốt ở Tây Ninh. Nó đang trên đường về nhà, và sẽ gặp lại tất cả những người thân thương nhất trong đời nó. Cái cảnh miền quê với hai ruộng lúa ở hai bên đường như là khung cảnh thật thân quen đang vẫy chào Vinh. Nó cảm thấy vui vui trong lòng. Cái vầng mây trên trời sao hôm nay thật đẹp và đáng yêu làm sao. Người Vinh cứ lâng lâng quyện vào khung cảnh mà nó đã không được thấy suốt cả hơn năm trời. Suốt quãng đường về nhà, Vinh lại trở về những ưu tư, ánh mắt nó đăm chiêu chìm trong suy nghĩ. Kế hoạch như hoạch định, và giờ đây nó đang lo lắng để sao cho chu toàn. Vinh cảm thấy lo lắng vô cùng. Nó bước vào nhà, cái chòi thì đúng hơn theo hình thể, Vinh ngó xung quanh vắng teo. Ninh thấy đứa em gái út của nó nằm chèo queo trên sàng ngủ, cuốn tập học thì rớt sang một bên. Nó không thấy mẹ nó và hai đứa em còn lại. Nó thở dài và ngồi xuống để nghĩ. Cặp mắt nó vô tình nhìn thấy cái gì đó là lạ so với lúc trước đây, nó xoay người nhìn thẳng vào để được nhìn cho rõ hơn. Nó thấy tấm hình mẹ nó đàng sau hũ cắm nhang….. Vinh như muốn quị xuống, trời như muốn tối xầm. Như các đứa em nó kễ lại, mẹ nó qua đời sau vài tháng Vinh ra đi. Só biết mẹ nó đã có ý định chết sau cái đêm bị làm nhục. Nhưng nó đã chưa bao giờ nghĩ ra là mẹ nó có thể rời bõ nó vĩnh viễn. các em nó nói thêm rằng, cha của nó cũng đã qua đời trong tù vì chịu không nổi các cơn sốt rét. Chỉ có hai hàng nước mắt rơi dài trên mặt Vinh như là cái duy nhất cho biết rằng nó vẫn còn đang sống. Nó bất động và vô cùng im lặng từ lúc nó thấy tấm ảnh mẹ nó trên cái tủ thờ. Đứa em út nó thì ôm chặt lấy cổ Vinh như không muốn rời. Sai đứa còn lại thì ngồi im thin thích. Cả tuần lễ sau đó nó chỉ nói võng vẹn một câu với các em nó “chuẩn bị những thứ cần thiết để đi xa với nó”. Các đứa em nó chỉ yên lặng làm theo. Nòn Vinh, nó đi đâu đó suốt ngày cho đến khuya mới về nhà. Nó đang âm mưu gì đó. Nó lãng vãng ở khu mà chỉ có những người được gọi là cán bộ ở, nó dò hõi và thu thập tin tức. Một đêm nó về nhà và gọi tất cả các em nó dậy, và bảo rằng cả nhà sẽ đi rất xa trong đêm nay, và chờ nó làm xong một việc thì khi nó về là đi ngay. Nó chỉ nói có vậy rồi biến mất tiêu với một vật sáng quắc mà nó lấy ra từ trong túi mà nó đem về từ Cam Bốt.