VN88 VN88

Làm tình công sở cực hay nơi có phim và video clip ngoại tình

Vụ này coi bộ mới à nha. Trước coi phim “Đổi mặt” của John Travolta và Nicolas Cage đã thấy phục 2 thằng chả quá xá, không dè con quỷ này cho bay qua Hollywood chắc 2 chả cũng nghỉ hưu sớm luôn vì mắc cỡ. Cái tài đổi mặt của con nhỏ này cũng thuộc dạng thượng thừa chớ không phải giỡn.
Thiệt tình chán ngấy thứ quỷ này lên tới tận cổ, có điều nhìn cái bản mặt kên kên của nó mà tôi nghe bực bội quá xá. Ráng dịu giọng, tôi quay qua con quỷ kêu:
– Vậy cũng được. Dù sao anh cũng không có làm khó dễ em nữa. Chúc mừng em thôi, cuối cùng cũng xong việc rồi.
Con quỷ đắc ý ngó qua tôi lần nữa, nhếch mép cười. Dễ quê thiệt. Lại xuống giọng hỏi:
– Mai mốt chắc em nghỉ làm ở đây luôn ha?
Con quỷ coi chừng đang hưng phấn, mất cảnh giác dữ lắm. Nghe hỏi vậy, bả quăng luôn:
– Bán miếng đất đi lấy tiền mở nhà hàng làm bà chủ, chớ bộ cái tướng tôi giống đám trực điện thoại cả đời ở đây sao?
Lại gật gù.
– Bữa nào mở nhà hàng nhớ nói với anh một tiếng nha. Anh qua dự lễ khai trương được không?
Thứ quỷ này ném cho tôi một cái liếc rát rạt:
-Bộ tính xin qua chạy bàn hay coi xe hả? Không có mướn đâu.
Té ghế luôn. Hên cho Andersen là con nhỏ này nó không có khiếu viết chuyện cổ tích, nếu không chắc ổng cũng ngậm ngùi mà bước xuống cái ghế thứ nhì, nhường ngôi số 1 cho nó quá. Ảo thấy thương luôn.
– Không có, anh tính tặng em quà khai trương nhà hàng mà. Tụi mình là đồng nghiệp, làm vậy cũng coi như có chút tình nghĩa đó mà.
Con quỷ coi bộ chột dạ, mắt hiện một tia nghi ngờ. Lại phải khen nó thông minh à nha. Tôi khịt mũi:
– Mà tặng cho khách khứa tới dự khai trương luôn mỗi người một món, coi như khai vị cũng được. Chỉ là cái đĩa VCD có chục ngàn, tặng cả trăm khách anh cũng lo nổi.
Con quỷ lắp bắp:
– Nè, anh … anh nói cái gì đó anh Long? Cái gì mà VCD mới lại khai vị?
Mặt tôi tỉnh rụi. Trong lòng cũng thầm chửi mình ngu thấy mẹ, sao bữa đó không ghi hình lại có phải hôm nay khỏi phải chơi đòn miệng với con quỷ này không? Có điều chửi thầm chớ không dám chửi ra thành tiếng. Con quỷ nghe được coi như bể mánh luôn.
– Thì khai vị món thịt người đó em. Thịt chủ quán!
Con quỷ nghiến cái răng kèn kẹt:
– Anh… bộ anh có ghi hình lại hả? Anh là cái đồ ….
Xem chừng con quỷ giận tới mức thở hồng hộc, nói không thành tiếng. Khoan khoái đó nha. Chậm chạp đứng dậy, bộ mặt tươi cười thánh thiện, tôi bước lại gần con quỷ đang cáu muốn nổ tung đầu, dịu dàng:
– Cái đồ thông minh phải không cưng?
Tay tôi khẽ xoa xoa đầu con quỷ. Nó im re, nhưng nghe đầu nóng hệt như nồi nước dùng quán phở vậy. Tức giận có hại cho sức khỏe lắm à nha. Tôi quyết định hạ hỏa cho con nhỏ bằng cách hô hấp nhân tạo vô ngực. Thiệt tình mấy đám dạy sơ cứu bậy bạ hết sức, tôi cho tay vô trỏng bóp nhẹ mấy cái mà thấy con quỷ muốn xỉu đi luôn chớ không thấy tỉnh táo gì hơn chút nào hết trơn hết trọi. Ngó cái tướng con quỷ muốn phát điên lên nhưng phải ngồi im re chịu trận, tôi thấy thương dữ dội. Kiếm hoài mới ra lời an ủi:
– Ráng chút xíu nữa nha cưng. Anh vui lên là quên hết mấy lời cưng nói luôn đó, có khi còn quên luôn cả mấy cái đĩa ghi hình đó cất ở đâu không chừng.
Con quỷ thở hồng hộc, rít qua kẽ răng:
– Anh mà dám tung ra tôi báo công an liền đó.
Giật mình cái rụp. Sợ quá đó nha. Tay luồn sâu thêm vô vú con nhỏ, thì thào:
– Vậy anh không dám nữa đâu. Anh nhờ người đưa lên mạng vậy. Anh ghi cả địa chỉ cưng vô cho có thêm nhiều bạn hỏi thăm ha.
Con quỷ xém xỉu luôn, nói không ra lời, hàm răng nghiến vào nhau nghe kèn kẹt. Hên cho nó, đúng lúc nó sắp xỉu vì bị chọc tức, thần hộ mệnh của nó bỗng xuất hiện cái rầm. Thấy cánh cửa mở toang, một luồng ánh sáng chói lòa ập vào khiến tôi chói mắt. Anh Sinh! Thân hình cao cỡ Phạm Văn Mách của ảnh đang hung hăng tiến vào bỗng khựng lại cái rụp, đôi mắt ti hí của ảnh đang mở ra hết cỡ. Thiệt tình tui cũng là người lịch sự dữ lắm, thấy sếp lớn trong công ty tới không lẽ cứ đứng lù lù vậy nhìn kì cục chết đi. Tôi nhìn ảnh, nhoẻn miệng cười, tính đưa tay ra bắt tay ảnh một cái cho thân mật thì chợt điếng người khi nhận ra …bàn tay mình đang nằm thù lù ngay vú con quỷ nhỏ. Ảnh gầm lên như sói đói:
– Đậu móa tụi bay làm gì trong phòng vậy?
Dữ đó nha. Sếp bự mà sao không có biết kìm chế chút xíu nào, mở miệng ra là nói tục chửi bậy như đám buôn bán chợ trời, mất nét công ty hết trơn. Tôi thấy ảnh nóng, cũng ráng trả lời mềm mỏng cho ảnh hài lòng:
– Dạ, bóp vú đó anh Sinh!
Sợ ảnh hiểu chưa có rõ, tôi cũng ráng cắn răng bóp mạnh thêm cái nữa. Hy vọng qua lớp áo lùng nhùng, ảnh cũng nhìn ra để dễ hình dung hơn. Thấy mặt ảnh đỏ phừng phừng như gà chọi, thân hình đô con cỡ mét rưỡi tính nhào vô xáng thật lực vô bụng tôi (với chiều cao của ảnh thì đòn tầm thấp như vậy phù hợp hơn). Tôi cũng chẳng cần né, giương cặp mắt lạnh lùng ngó về phía ảnh. Ảnh ớn. Đang nhao vô phía tôi ảnh quẹo cái rụp như tổ lái về phía con quỷ, xáng một cái rầm vô mặt con nhỏ. Miệng ảnh la rầm:
– Con đĩ chó! Mày hết người hay sao cặp kè với thằng nhà quê này hả?
Con nhỏ là đĩ thật, nhưng coi bộ là loại đĩ biết suy nghĩ đó nha. Ăn một cú trời giáng vô mặt, mắt con quỷ long sòng sọc, đứng phắt dậy:
– Tao thà cặp với nó còn hơn cặp với loại già dịch không có chim như mày, thằng già hói!
Bất ngờ đó nha. Tính bịt mồm con nhỏ lại kẻo lộ bí mật nhân sự công ty nhưng không kịp nữa rồi. Chỉ thấy mặt ảnh tái ngắt như heo bị chọc hết tiết, đứng sững người. Chắc quê – tôi thở dài. Thiệt tình nếu tôi không có chim thật và bị la lớn giữa công ty như vầy chắc tôi cũng không kìm chế được cỡ ảnh. Cũng bản lĩnh đó nha.
Con quỷ ngó cái điệu bộ sững sờ của ảnh, lại đắc ý. Con nhỏ này sinh nhầm sao Đắc Ý cái chắc luôn:
– Sao, quê hả? Tao nói luôn cho mày là từ giờ đừng có bám theo tao nữa. Cái công ty này tao cũng nghỉ làm luôn. Mà cảm ơn cái miếng đất luôn nha, quà chia tay có ý nghĩa đó!
Tôi bắt đầu thấy thích con nhỏ rồi đó nha. Hồi hộp hướng cặp mắt về ảnh coi ảnh ra sao. Lâu lắm rồi không thấy ai đột quỵ hết trơn. Ai dè người đột quỵ lại … là tui mới đau. Mặt ảnh đang tái chuyển dần thành bình thường, môi nở một nụ cười mới ghê.
– Khỏi cảm ơn đi cưng. Cưng bán được đất bằng cái sổ đỏ anh mua giá 3 triệu đó anh gọi cưng bằng má luôn.
Sư phuuuuuuuuuuu! Tính chạy ra ôm chân ảnh nói lên câu đó bằng tất cả sự chân thành, nhưng sợ mất nét nên tôi bỏ. Từ giờ tôi không khi nào dám đánh giá mấy người hói nữa đâu nha. Toàn mấy người thông minh sáng láng kiệt xuất IQ cao thấy ớn luôn. Ngó con nhỏ sững sờ như gái đi đường bị rơi mất trinh, ảnh nhếch một nụ cười như Al Pacino, mặc dù nhìn ngoại hình không có giống lắm, rồi từ từ quay lưng bước đi, lầm bầm:
– Đĩ thì muôn đời vẫn là đĩ thôi!
Con quỷ đang đứng bất động nghe câu nói của ảnh lại như bừng tỉnh. Nó gầm lên một tiếng, coi bộ cuồng hóa thật sự rồi đó nha. Cúi xuống rút cái guốc cao gót ở chân, con nhỏ lao theo cái bóng béo lùn của ảnh, rít lên từng chặp:
– Tao sống chết với mày, thằng hói lừa đảo!
Vụ lộn xộn giữa người đẹp và quái hói khiến đám bà tám trong công ty bỏ hết công chuyện ra đứng hóng. Thiệt tình nhìn hành lang công ty giờ không khác gì cái chợ trời là mấy. Mấy bà tám ông tám miệng hỉ hả cười nói, tay chỉ trỏ từa lưa coi bộ như đang đứng ở hàng cá chớ không có giống dân công sở gì hết trơn hết trọi. Tôi ngó đám đó, lắc đầu ngán ngẩm. Trên đời này tui ghét nhất tụi nhiều chuyện, ưa hóng hớt. Thứ gì đâu khoái … bắt chước tôi y chang là sao?
Đám đông đang say sưa buôn đột nhiên im bặt, lập cập chui vô phòng, gương mặt lộ vẻ hăng say cần mẫn. Tôi ngạc nhiên quay đầu lão. Lão Thắng. Lão bạn già của ba tôi lâu không gặp nhìn càng ngày càng phong độ, tóc hoa râm kính trắng, sơ mi cà vạt nhìn đúng ra dáng dân công sở. Tay lão còn cầm thêm cái cặp táp, coi bộ mới vừa tới công ty, nghe lộn xộn vội vàng lên lầu luôn. Thấy cặp mắt của lão đảo một vòng, trật tự vãn hồi ngay lập tức. Cũng cô hồn lắm à nha.
Thấy mắt lão chuyển qua mình, tôi nhỏ nhẹ:
– Chú mới về ạ.
Lão “ừm” một tiếng. Trước đám đông bày đặt tạo nét thấy ghê – tôi lẩm bẩm. Lão đi thẳng vô phòng tôi, ngoắc ngoắc:
– Vào đây mày.
Tôi đóng cửa. Lão già ung dung mở cặp táp ra kiếm bao thuốc … hút tỉnh bơ. Tính la “Nè, trong công sở không hút thuốc nha chú”, sực nhớ cái công ty này của ổng nên tôi bỏ. Ổng có đi tiểu lên vách cũng mắc mớ gì tới tôi chớ.
– Có vụ gì vậy Long?
Lão nhịp nhịp tay, thả một hơi thuốc hỏi tôi. Tôi gãi đầu gãi tai, làm mặt vô tội:
– Con cũng đâu biết gì đâu chú. Nghe họ cãi vã chắc có liên quan tới việc … buôn bất động sản chung đó chú.
Mấy vụ này tôi đâu phải thanh tra công ty, ngu gì tôi nói. Lão già coi bộ không thèm để ý, cầm điếu thuốc trầm ngâm:
– Tụi này đổ đốn hết thuốc chữa luôn. Ngày đầu vào công ty đứa nào cũng ngoan ngoãn hiền lành, làm được dăm bữa lại khác liền. Mày không có được vậy nha Long!
Tự dưng liên hệ trớt quớt là sao? Tôi bản tính lưu manh từ khi mới vô làm, cần gì phải đợi tới dăm bữa cho lâu lắc? Lại nghe lão gục gặc đầu:
– Phòng kế toán còn thiếu người, mày có tính làm không? Công việc cũng đơn giản lắm, nhưng tao kiếm một người thật thà tin được trong cái công ty này coi bộ khó quá. Cái loại công việc này chỉ cần mỗi thật thà thôi, mày làm được không thì nói tao một tiếng. Lương tốt lắm đó!

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.