Tới tận giờ này, tôi mới biết như thế nào là say mê công việc. 6h sáng, má tôi hãi hùng thấy con trai đã chuẩn bị áo quần tươm tất, đầu tóc bóng lộn ngồi vểnh chân hút thuốc phì phèo ngoài phòng khách, đúng nét công chức gương mẫu thứ thiệt luôn. Đồng hồ mới điểm 7h, tôi xăng xái xách con Max ghẻ lao vèo ra đường, mặc bả đứng tần ngần phía cổng. Chắc tưởng bữa qua tôi sốt cao quá.
Mấy cha nội bảo vệ cũng trợn mắt khi thấy thằng cha nhân viên làm biếng nhất công ty bữa nay tới sớm đột ngột, ánh mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng. Tôi khinh khỉnh ngó họ, không thèm để ý, bước thẳng vô thang máy. Bữa nay đi làm coi bộ vui dữ à nha.
Bước vô phòng chưa có ai hết trơn hết trọi. Tranh thủ làm luôn điếu thuốc, lát 2 con nhỏ tới nhịn hoài mệt mỏi dữ lắm. Đang nhả khói mịt mù, thấy cửa mở cái roẹt. Em Trang! Ủa mà sao ẻm nhìn tôi lại giật mình một cái, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên nét mặt. Cái gì đây trời? Không lẽ qua một đêm sự đẹp trai của tôi lại tăng thêm mấy level khiến ẻm phải sững sờ sao? Coi bộ không phải, bởi ẻm len lén đi vào, mắt cụp xuống đất, cái tướng đi bữa nay lạ dữ nha. Cái mông sao cứ nhỏng nhỏng ra sau, háng banh rộng nhìn kì cục ghê. Không lẽ mốt mới là phải đi kiểu vầy mới giống dân chơi?
– Em bị sao vậy Trang? Bộ tính đi làm người mẫu hay sao đi đứng nhìn ngộ vậy?
Con nhỏ ngó tôi, cái nhìn căm phẫn pha chút sợ hãi:
– Anh đừng giỡn ở đây nha anh Long. Anh tha cho tui đi.
Tôi thở dài. Lòng tốt của tôi sao toàn bị người ta hiểu lầm vậy trời. Vỗ vỗ vào mông ẻm ra chiều an ủi, ấn vai ẻm ngồi xuống, la:
– Đừng có lo, anh cũng đâu có giỡn em chỗ này làm chi…
Ngó quanh ngó quất không có ai, tôi hạ giọng:
– … nhưng làm thiệt có khi có đó.
Con nhỏ mắt trừng lên căm hờn nhưng mau chóng xẹp lép khi thấy cái mặt của tôi đanh lại. Mình cũng có nét du đãng chớ bộ. Đang còn mỉm cười đắc ý thì thấy thêm một cái bóng tập tễnh nữa đi vào. Con nhỏ Huyền. Sao tướng đi 2 con nhỏ bữa nay giống nhau y chang vậy trời? Không lẽ nhỏ Huyền tối qua cũng mới … bị thông xong?
Lo lắng ngó kỹ lại thì coi bộ không phải. Tay và má con nhỏ còn vết xước, mắt đỏ hoe. Tôi chạy lại gần. Cái áo trắng công sở của nhỏ lấm lem bùn đất, cái vai nhỏ xíu đang còn rung lên từng chặp. Tôi la:
– Có chuyện gì đó Huyền? Sao bộ dạng em lại như vầy?
Con nhỏ coi bộ tủi thân dữ lắm, khóc nấc lên. Tôi tính nhào vô ôm con nhỏ an ủi nhưng nghe chừng không ổn, chỉ vỗ vỗ nhẹ lên vai nó, nhỏ nhẹ:
– Rồi, có anh nè, có chuyện gì thì nói, không phải khóc.
Con nhỏ gạt nước mắt, lắc lắc đầu. Gì nữa đây, sao ba hồi khóc lóc giờ hỏi có chuyện gì con nhỏ lại không chịu nói? Thấy nó vậy tôi cũng không gặng hỏi làm gì, đưa nhỏ về bàn ngồi. Ủa mà cái túi xách con nhỏ hay mang theo đi làm đâu ta? Tôi tưởng nhỏ để quên dưới sảnh, nhắc:
– Cái túi xách em bỏ quên ở đâu rồi?
Con nhỏ lại òa lên khóc, giọng nghẹn lại:
– Em mới bị giựt đó.
Trời đất ơi có cái vụ đó mà khóc lóc chi. Tính kêu mai anh đi mua cho cái túi xách khác, chợt nhớ đang là nhân viên công sở nên thôi. Tội nghiệp con nhỏ, chắc chạy theo tính lấy lại cái túi xách nên té ngã te tua vầy chứ không gì khác nè. Tôi thở dài, kêu con nhỏ:
– Thôi mà em, người em xây xước tùm lum rồi nè. Để anh chạy qua tiệm thuốc mua ít bông băng nha.
Con nhỏ không nói gì, bước vô chỗ ngồi im re, gương mặt thẫn thờ. Tôi chạy ra ngoài mua ít đồ, đưa cho con nhỏ. Nó cũng chẳng buồn dán vô vết thương, mắt đăm đăm ngó ra ngoài cửa hoài. Bộ trông … công an mang túi xách tới trả hả? Tôi hơi bực mình, kêu:
– Em làm gì thất thần hoài vậy. Có cái túi xách thôi mà, sao ngồi như người mất hồn vậy!
Lần đầu tiên con nhỏ nhìn tôi với một ánh mắt lạ lẫm và bực tức như lúc này. Miệng nhỏ mím lại:
– Tiền chợ cả tháng của em và em trai em nằm ở trỏng đó, sao anh nói đơn giản vậy!
Tính tặc lưỡi kêu vụ đó để anh lo, nhưng nói ra không ổn, tôi đành xuôi xị:
– Thì … mình từ từ tính, em ngồi vậy đâu có giải quyết được gì đâu.
Con nhỏ chẳng thèm lý tới tôi nữa, ngồi thần mặt. Tiền chợ của nhỏ và đứa em chắc một tháng cỡ vài triệu bạc, tôi tùy tiện rút ví ra chắc cũng đủ, nhưng làm vậy thấy không ổn lắm à nha. Rốt cuộc, tính đi tính lại chẳng còn cách nào, tôi kêu con nhỏ đi ăn trưa. Ăn trưa xong, tôi bỏ tiền vô trong một cái phong bì, đưa con nhỏ, kêu:
– Lương của anh anh còn chưa có xài, em cầm tạm lo đỡ đi ha.
Ai dè con nhỏ ngó tôi lom lom, la:
– Anh mới vô có mấy bữa mà sao có lương hay vậy?
Hố à nha. Tôi gãi đầu gãi tai hoài, cũng hên nói xạo là năng khiếu trời sinh, gãi tới cái thứ 3 tôi cũng nghĩ ra được một lý do nghe tạm tạm:
– Thì tháng lương ở công ty trước của anh đó em.
Con nhỏ lại cắc cớ hỏi:
– Sao trước anh nói anh không có đi làm gì?
Nữa nha. Thở dài một cái, kêu:
– Tại trước giờ anh chạy xe ôm hoài, sợ quê nên nói xạo em vậy đó.
Thiệt tình mặt tui có dày thiệt, nhưng chắc lúc đó cũng có hơi ửng đỏ. Con nhỏ thấy cái mặt tôi vậy, tin liền. Nó tủm tỉm cười, nhỏ giọng:
– Có gì mà quê, làm gì cũng được miễn mình bỏ sức lao động của mình ra anh à. Má em ở quê còn đi giúp việc cho người ta hoài đó, đâu có sao đâu.
Tôi cũng chỉ biết cười trừ. Trước giờ không biết hoàn cảnh của con nhỏ, giờ nghe nó nói mới hiểu tại sao nó cố sống cố chết bám ở cái công ty này hoài. Tranh thủ lúc đang cười nhét cái phong bì vô tay nó, con nhỏ nhẹ nhàng gạt ra, kêu:
– Em lo được mà. Tiền này anh vất vả dữ lắm mới có được, anh đừng có tiêu hoang phí nha. Mai mốt anh giàu rồi thì em cầm liền.
Ngó con nhỏ nheo nheo mắt tinh nghịch, tính rút thẻ ATM ném xuống bàn cho nó sợ chơi nhưng cũng đành cười khổ. Mấy con nhỏ có tự trọng cao như vầy, khơi khơi nhận sự giúp đỡ của người khác khó như lên trời vậy. Tôi xuôi xị kêu con nhỏ:
– Vậy chiều anh đưa em về ha. Chân tay vầy sao đi bus được.
Con nhỏ gật gật đầu. Tôi thở phào một cái. Ít ra lát cũng giúp con nhỏ được vài thứ lặt vặt.
Chở con nhỏ đi ngang qua một cái siêu thị nhỏ, tôi kêu con nhỏ dừng lại đợi ở phía ngoài. 15 phút sau, tôi ôm một bọc đồ lặc lè ra phía ngoài, chất muốn lún bánh xe luôn. Con nhỏ thấy kì kì, nhưng nghĩ chắc tôi mua về xài nên nhỏ cũng không có hỏi. Vô tới trước cửa nhà nhỏ, tôi lụi cụi khuân xuống xếp đống ở cửa, mặc con nhỏ trợn mắt ngó, la:
– Ủa sao anh xếp đây chi vậy anh Long?
Tôi gạt mồ hôi trán, leo lên xe nổ máy, nói vọng lại:
– Anh mua cho em đó, cất vô nhà đi ha.
Khoái trá rồ ga phóng vọt đi, mặc con nhỏ la chói lói:
– Quay lại nè anh Long!
Con nhỏ kêu sức mấy tôi quay lại. Nhưng dừng lại thì có à nha. 3 thằng nhóc ác chặn tôi ngay đầu hẻm, đúng lúc chuẩn bị quẹo ra đường. 2 thằng tôi không biết mặt, còn một thằng nhóc ngó cái mặt thấy muốn đục vô mỏ liền: thằng nhóc em trai con nhỏ Huyền. 3 thằng đứng dàn hàng ngang ngay ngõ chặn xe tôi lại, cũng hên tôi tổ lái trường mẫu giáo một thời nên ba cái vụ này không làm khó tôi được. Thắng cái két ngay trước mặt ba ảnh, thấy thằng nhóc ác hất hàm:
– Xuống xe đi anh già.
Đậu! Thằng nhóc này tính kiếm chuyện thiệt hả? Nó không biết tôi ghét nhất đứa nào mang nhan sắc của tui ra đùa cợt hay sao? Già cái đầu mày. Tôi hùng hổ bước xuống, thấy ánh mắt thằng nhóc ác ngó tôi đầy vẻ giễu cợt:
– Kêu anh qua đây nói chuyện thôi, có gì đâu hùng hổ dữ vậy.
Ngon lành nha. Thằng này vô trại chắc sống được chớ cũng không tới nỗi cực. Tôi gật gù ngó thằng nhóc, đánh giá vậy. Thấy nó lại thủng thẳng:
– Thấy anh bám lấy chị tôi hoài, tôi cũng hiểu anh có tình cảm với bả. Chưa biết anh tốt xấu ra làm sao, nhưng ngó cái bộ dạng anh tôi không có ưng. Nói thẳng luôn vậy cho dễ xử ha.
Thiệt tình ở đây có thằng cha bác sỹ nhãn khoa nào đi qua, tôi cho 1 triệu để khám lại mắt cho thằng nhóc ác này liền. Cỡ tôi nó nhìn không ưng thì trên đời còn ai lọt vô mắt nó đây? Lại thấy thằng nhỏ đi vòng vòng con xe Max ghẻ của tôi, chân đá đá vô cánh bánh xe, giọng lạnh te:
– Anh tướng tá coi cũng ổn đi, có điều đi cái xe này cũng dám cua chị tôi hả? Bộ bả ngồi cái xe này cũng xứng sao?
Thở dài một cái. Thiệt tình không biết xử thằng nhóc ác này ra sao. Tính kêu nó mày muốn tao đưa chị mày bằng Audi hay Lexus thì nói đại đi, mai tao xách qua rước liền, nhưng nói vậy sợ nó shock nên tôi bỏ. Nói không phải khoe, Audi và Lexus là cái thá gì chớ! Mua vài ngàn tiền giấy, lọ băng keo, khéo tay một chút là có liền. Cắt mấy chữ Audi, Lexus dán đại vô cái xe đạp điện cũng thành xe Audi, Lexus chứ có gì đâu trời. Thằng nào cãi coi như nó không biết chữ.
– Chắc em hiểu lầm rồi. Anh chỉ là bạn Huyền thôi.
Tôi ráng lấy bình tĩnh, vỗ vãi thằng nhỏ. Thằng nhóc ác gạt tay tôi ra khỏi vai, phủi phủi áo. Điệu bộ cũng du đãng một cây nha. Nghe cái giọng nó có vẻ thỏa mãn:
– Vậy coi như anh biết điều đó, tụi tôi cũng không làm khó dễ gì anh. Thôi anh đi đi.
Liếc lại 3 thằng nhóc ác mà thấy ngao ngán quá đỗi. Thứ tụi bay thời anh mày đi trường trại còn cởi truồng chạy lông nhông, bày đặt du côn du đãng. Tui nói nghe cũng có nét dữ ha mấy bạn. Nhưng đó chỉ là nghĩ trong đầu vậy thôi, nói ra 3 thằng xúm lại đập xỉu thì tội nghiệp tui lắm.
Phóng xe về nhà mà nghe lòng nặng trĩu. Con nhỏ Huyền coi bộ còn khổ với thằng em dại dột này dài dài. Thứ con nít mới lớn bày đặt tụ tập băng đảng, không vô trường thì cũng vô trại sớm mà thôi. Nhưng vậy cũng được, mấy thứ đó cũng tính là trường đại học đi. Đại học Đời – khỏi trả học phí bằng tiền mặt.
Đợt này tui về nhà thấy vắng vắng nha. Ba má tôi không nói, cái tôi thấy thiếu chính là thằng quỷ mặt mụn chuyên ở ké và ăn ké nhà tôi. Thằng quỷ này ngày trước nghiện qua nhà tôi dữ lắm, giờ từ ngày biết cờ bạc chuyển qua nghiện đi casino chứ không nghiện qua tôi nữa. Thứ cờ bạc khi nghiền còn vật hơn ma túy, tôi chứng kiến nhiều người ngày nào không ăn thua một vài ván coi như không ăn nổi cơm luôn. Cái thứ công tử bột như thằng quỷ này đi chơi bạc chỉ có 2 kết cục: một là nghiện cờ bạc và hai là thua hết trơn. Chấm hết. Không có gì thêm cả.
Tôi gọi điện tới mấy lần liền, lần nào cũng leo lẻo miệng kêu tao đang đi … Campuchia du lịch. Du cái đầu nó, sang bển chỉ có đánh bạc chứ có cái mẹ gì. Sới gà, casino ở bển như nấm, thích cỡ nào cũng có hết trơn, đám người Việt đặc biệt khoái qua chơi bởi cái thứ nhất an toàn, cái thứ 2 theo lão Ngọc nói thì ở bển chơi coi bộ “xanh chín” hơn (ý nói chơi đàng hoàng hơn, không mánh mung gian lận). Nhưng cái thứ như nó chơi oẳn tù tì cũng thua, nói gì chơi bạc. Ngày ngày đọc báo thấy tin đám đánh bạc ở bển thiếu tiền gán nợ xác ở lại, lòng tôi thấy lo quá xá. Thằng quỷ chắc nhà hổng bỏ tới nỗi bỏ mạng bên đó, nhưng ngộ nhỡ chậm chạp chuyển tiền qua bị cắt mất cái tai, có lẽ cả cuộc đời này nó lấy vợ không nổi quá. Thứ xấu trai cỡ vậy còn bị khuyết tật, con nhỏ nào dám lấy nó tính cũng thuộc dạng can đảm à nha.
Mà tui dạo này phát hiện tôi có tố chất của anh đại anh bự dữ dội luôn nha. Bằng chứng là tôi càng lúc càng giống … lão già dịch. Không phải giống lão ở cái khoản lưu manh côn đồ mà giống lão ở cái khoản lo lắng cho em út. Thằng quỷ khờ này tôi lo cho nó dữ dội luôn. Mà ba má nó cũng thiệt tình liều mạng, giao một thằng khờ như vậy vào đời bộ ông bả không sợ mất con sao? Hay biết trước bên cạnh nó có một nhân vật hào hiệp, tốt bụng, đẹp trai, biết lo lắng quan tâm tới người khác luôn chiếu cố cho nó? Nhân vật đó là ai các bạn tự hiểu nha.
Bữa nay thằng quỷ tự vác xác tới chớ không phải tôi đi kiếm nó. Có điều nó làm tôi té cái rầm. Tôi tưởng khi nó về gặp tôi bộ dạng sẽ thiểu não như con mèo bị nhúng nước, tóc tai bù xù, cái mặt mụn tè le sẽ buồn như đưa đám, lóc cóc trên một cái xe đạp điện cũ mèm đi tới chớ. Ai dè tui hố hết trơn. Thằng quỷ mặt mụn mặt tươi roi rói, đứng kế cái xe mới kính coong ra chiều hãnh diện lắm, mõm ngậm điếu thuốc phì phèo đúng dáng đại gia mới bán đất. Tôi chưng hửng ngó, nó ngó bộ dạng của tôi coi bộ đắc ý lắm, cười khành khạch:
– Đại ca kinh ngạc về em lắm phải không? Bữa nay đại ca thích cái gì, em chiều đại ca tới bến luôn. Tiền em tự làm ra luôn, không có chơi với tiền nhà!
Muốn lao vô ký đầu thằng quỷ mấy chục cái cho nó tỉnh ra. Thứ tiền cờ bạc cũng tính là … tiền tự làm luôn hả? Vậy tui biết kiếm tiền từ hồi học lớp 5 luôn. Tính mở máy chửi nó một trận vuốt mặt không kịp luôn, nhưng với thằng quỷ này chiêu đó không có ăn thua. Tôi làm mặt lạnh, vẫy tay ngoắc nó:
– Mày vô đây tao có chuyện muốn nói với mày!
Quỷ mặt mụn chưa khi nào thấy khuôn mặt của tôi khác tới cỡ vậy, vừa hơi ngạc nhiên vừa sợ sệt. Thằng quỷ này trước giờ sợ tôi như thể trong tiềm thức đã có sẵn vậy, nghe tôi nói vậy líu ríu đi theo vô, miệng còn ráng nói giỡn một câu trớt quớt:
– Bộ ghen tị với tài năng của tao hả? Sao làm cái mặt thấy ghê vậy?
Tôi không nói gì, lạnh lùng đi tiếp. Im lặng cho thằng quỷ có thời gian để mà hoang mang. Bước vô phòng tôi, tôi kêu nó ngồi vô cái ghế, thủng thẳng kêu:
– Mấy chuyện bữa trước tao nói với mày, coi bộ mày cũng không để vào tai hả?
Thằng quỷ nghe nói vậy, cái mặt hiện ra một nét chày bửa nhưng nhanh chóng xuôi xị liền khi bắt gặp ánh mắt buồn bã pha chút du côn của tôi. Nó xuôi xị:
– Thì cầm theo có một chút tiền, thua thì về đâu có chơi bạt mạng đâu. Mà số tao đỏ, bữa trước ăn được một cục luôn nè.
Tôi thở dài:
– Mày nghĩ kiếm tiền cờ bạc dễ vậy sao?
Thằng quỷ này đầu óc đơn giản thiệt. Nó giống như mấy thằng nhóc ác chơi xì ke vậy. Thằng nào khi mới chơi xì ke chẳng kêu “Thử một lần cho biết”. Có thằng nào kêu “Thử một lần cho nghiện” đâu. Rốt cuộc thì hàng tá nghiện vẫn ra đời mỗi ngày nhờ cái “thử cho biết” đó.
– Thì biết vậy, nhưng chơi cho vui, chơi giải trí thôi. Tao cũng biết tự kiểm soát mà.
Lại thở dài lần 2. Lần này dài hơn lần trước gấp bội. Thứ bản lĩnh bằng không như thằng quỷ này mà cũng dám nói tới “tự kiểm soát” sao. Cuộc đời nó có lẽ chỉ rành nhất kiểm soát việc chơi gái bao lâu không xuất ra, còn lại tôi chưa thấy có cái gì nó “kiểm soát” được hết trơn. Cái thứ chơi game còn ghiền tới thức trắng đêm thì không thể nói ra cái từ đó được.
Tôi gục gặc đầu:
– Mày hay lắm. Cứ cho là vậy đi ha.
Thằng quỷ bị bộ mặt tuyệt vọng của tôi làm cho sững sờ. Nó lắp bắp:
– Chơi chút có gì làm cái mặt ghê vậy. Mai không chơi nữa là được, có gì đâu.
Tôi quay qua ngó nó. Nghe cái giọng này giống giọng tụi xì ke quá nha. “Chơi xong lần này tui bỏ”. Bỏ cái gì, bỏ thuốc vô xi lanh chích hả? Cái tụi cờ bạc này cũng y chang. Nói bỏ là bỏ dễ vậy sao? Nó không có chữ ma như ma túy, nhưng thiệt tình nó cũng hại chẳng kém ma túy là mấy nỗi.
Tôi ngó nó với gương mặt của một kẻ sắp sinh ly tử biệt:
– Tao nói cho mày nghe lần chót, nhiều người bản lĩnh gấp mày cả ngàn lần, giàu có hơn mày cả trăm lần cuối cùng còn ra đứng đường, đừng nói là mày. Mày nhìn ông Ngọc đó, cái gì là ổng không rành, cái gì là ổng không hay, dính vô cái nghiện ngập cai lên cai xuống còn không bỏ nổi. Thứ cờ bạc này mày dính vô, tao sợ mày còn thảm hơn ổng nhiều. Mày là bạn tao, mày như thế nào tao biết. Tao khẳng định luôn là mày lậm vô bỏ không có nổi. Ba má mày giàu cỡ nào? Có nuôi đủ cái đám cá mập đang tính thịt mày không?
Những lời này tôi nói với nó là hoàn toàn chân thành. Ở cái tuổi đó tôi cũng không còn ngờ nghệch nữa. Trên đời này tiền cờ bạc là thứ bạc bẽo nhất, chơi cờ bạc là cái phá đời người ta nhanh nhất, còn kinh khủng hơn là ma túy. Nhiều gia đình chỉ sau một đêm sa vào địa ngục, nhiều thằng công tử bột hôm nay còn chạy xe hơi, sau vài trận bóng trở thành con chuột trốn chui trốn nhủi. Nhiều ông bố bà mẹ cắn răng ký giấy từ con chỉ sau vài tháng nó biết mùi sòng bạc. Tôi không muốn nhìn thằng quỷ khờ này cũng vậy. Bởi vậy đành chơi cú chót:
– Tao cũng tính là bạn thân của mày, phải không Nghĩa? Nhưng hồi nào tới giờ tao nói mày hết nước luôn nhưng rốt cuộc mày vẫn vậy. Thôi thì đời mày, mày tự quyết định vậy, tao ráng không nổi nữa rồi.
Ngó qua mắt thằng quỷ đang ươn ướt, nghĩ bụng ép phê đó nha. Thằng mặt mụn này tính khờ khạo một cây, đem mấy vụ tình cảm ra dọa nó … khóc liền.
– Từ giờ trở đi, việc mày tao không quản nữa. Coi như mày không biết tới tao luôn đi, như vầy dễ xử hơn. Tao không muốn giương mắt ra ngó bạn của tao rơi vào cái cảnh dở sống dở chết vì cờ bạc mà không làm gì nổi. Mày không còn là bạn tao, vậy tao thanh thản rồi.
Gục luôn nha. Coi cái điệu bộ thằng quỷ lúc này hệt như mấy con beo bị nói lời chia tay vậy. Tôi nghe lòng cũng nhũn lại. Trước giờ thằng quỷ này ngó vậy chớ cái gì cũng phải bám vào tôi hết trơn, từ việc tư vấn cua gái hay giải quyết ba cái vụ lẻ tẻ, giờ tôi gỡ nó ra ném xuống đời nước chảy cuồn cuộn nó chìm mấy bữa. Lại thở dài:
– Mày về Hà Nội với ba má mày đi. Mày sống một mình không có ổn đâu, tao khuyên mày lần cuối đó.
Cái chữ “lần cuối” như một phát đạn bắn thằng quỷ mặt mụn ngã lăn quay ra đất. Nó lồm cồm bò dậy, nhìn điệu bộ không khác gì thằng con nít, kêu:
– Thì từ mai không bao giờ tao chơi nữa, được chưa! Mày còn ngó thấy tao chơi mấy thứ đó cứ kêu ông Ngọc cho lính qua xử tao luôn.
Bất ngờ đó nha. Con quỷ mặt mụn nhát chết một cây, gọt trái cây đứt tay còn muốn gọi xe cấp cứu bữa nay lại yêng hùng thấy ớn. Nhưng nói thì dễ lắm, trong lúc kích động nói gì chẳng được, quan trọng là có làm được hay không chớ không phải nói. Tôi lắc đầu:
– Mày là cái thứ còn 10 ngàn trong túi cũng ráng mua tờ vé số cho có cảm giác đánh bạc, không phải nói bỏ là bỏ cái một như vậy được.
Thằng quỷ coi bộ chịu không nổi, chạy vù ra xe cầm nguyên một bọc ném xuống bàn. Móc luôn ví đám tiền mặt, thẻ VISA, thẻ Vietcombank ném từa lưa bên cạnh. Tôi chưng hửng ngó nó:
– Mày làm gì điên khùng vậy Nghĩa?
Thằng quỷ lớn tiếng:
– Thì đó, tao không có cầm tiền theo nữa, vậy là khỏi lo chơi bạc phải không?
Không dè thằng quỷ này có cái chiêu độc dữ vầy nha? Thấy tôi ngó chằm chặp, nó la:
– Hết rồi đó, trên người tao không còn xu nào luôn. Không tin mày lục mà xem.
Ngã ngửa. Ý tôi đâu phải vậy.
– Mày để hết tiền đây mai mốt mày ăn tiêu bằng gì?
– Tao qua nhà mày ăn ké. Đi đâu kêu mày trả tiền. Vài bữa kiếm được trò khác là quên mấy trò cờ bạc liền, có gì đâu?
Tôi gật gù. Kể ra thứ quỷ này cũng không phải không biết nói lý lẽ à nha. Thứ cả thèm chóng chán như nó dễ nghiện nhưng cũng dễ dứt, nhất là khi kiếm được cho thằng quỷ này trò gì mới mẻ chắc nó lại lao vào chơi hùng hục như con nít. Game online giờ cũng nhiều nè, kiếm đại một cái game nào cho nó cày cuốc kể cũng ổn. Để nó đốt tiền ở trỏng dù sao cũng còn chấp nhận được.
– Bọc kia là cái gì vậy mày?
Giọng thằng quỷ xuôi xị:
– Tiền tao mới thắng hôm trước ở casino đó!
Trợn mắt. Tiền gì nguyên bọc ghê vậy trời? Tiền giấy 2 ngàn hay 5 ngàn đây mày? Ngó thấy tôi nhìn nó nghi hoặc, thằng quỷ tự ái la:
– Tiền thật đó. Mấy trăm triệu của tao.
Xỉu à nha. Tính kêu nó đánh sòng nào mai tao với mày đi một bữa, sực nhớ ra vừa giáo huấn nó chán chê xong, đành làm mặt tỉnh kêu:
– Được. Để đó tao trông cho. Biến đi mày.
Thằng quỷ lò dò đi ra cửa rồi đột nhiên ngoái lại:
– Ê đưa tao mấy trăm đi. Tao còn chưa có đổ xăng.