Đừng giỡn với tôi nha. Kêu tôi đi làm 30 ngày trong 1 tháng ăn cục lương 2 triệu hả? 2 triệu tôi đi … uống cafe với đám bạn vài bận chắc cũng hết luôn quá. Tôi tưởng ổng là bạn ba tôi ít ra cũng phải trả cho tôi cỡ … vài chục triệu một tháng tôi mới chịu vô làm, chớ biết sớm thế này tôi ngồi nhà chơi game khỏi đi bar, đi nhậu vài bữa coi như kiếm được vài triệu cho ba mẹ rồi. Thiệt tình, tính chơi tôi hay sao vậy?
Đang còn bực bội, nghe mùi đồ ăn thơm lừng xộc vô mũi, cơn cáu giận cũng bay đi đâu cả. Quán này làm cũng không tệ – nghe mùi đồ ăn tôi có thể biết luôn như vậy. Tôi sành ăn một cây, lại thích ăn ngon, nên ba cái vụ thẩm định này chắc không có nhầm đi đâu được. Có điều, ngon thì có ngon nhưng sao thứ gì cũng có một nhúm, gắp 2 gắp chắc hết mất tiêu. Tôi ngó con nhỏ, kêu:
– Còn gì nữa chưa bưng ra không em, đồ ăn có chút xíu vầy sao ăn?
Con nhỏ lại ngó tôi chằm chặp:
– Bộ anh ăn nhiều dữ vậy hả? Anh nhìn coi mọi người ở đây ai cũng ăn vậy cả mà. Cái này là cơm suất, anh muốn ăn thêm thì phải kêu thêm đó.
Tui chẳng đợi con nhỏ giải thích gì thêm, vung tay chỉ lia lịa vô mấy tủ đồ ăn, kêu mấy con nhỏ chạy bàn bưng lại. Nguyên đám đang ăn cũng trợn mắt ra nhìn tôi – chắc ngó bộ dạng tôi giống quỷ đói mới ngoi lên thế gian dữ lắm. Tôi mặc kệ. Dù sao tôi cũng đang đói thiệt. Cái trò dậy sớm có hại gì đâu, chưa thấy ích lợi gì, trước mắt chỉ thấy vừa đói vừa buồn ngủ.
Con nhỏ cũng trợn mắt ngó tôi, la:
– Bộ anh ăn hết nguyên đám này luôn hả?
Tôi cầm cái chén đưa cho nhỏ, gật gù:
– Anh cũng không chắc nữa, nhưng gọi nhiều ra chút lỡ thiếu khỏi gọi thêm.
Con nhỏ lắp bắp tính nói điều gì đó nhưng lại thôi. Tôi cắm cúi ăn. Thiệt tình lâu lắm rồi mới có cảm giác ăn cơm ngon như vậy. Ngày thường ở nhà chẳng mấy khi tôi đói bụng. Ba thứ đồ ăn vặt, trái cây, sữa để đầy nhóc trong tủ lạnh, ra đường thì cỡ nửa tiếng lại có độ nhậu, cái bụng cũng quên mất cảm giác đói hết trơn.
Con nhỏ ăn ít xịt, nó ăn xong lâu lắc một hồi tôi mới ăn xong. Đám đồ ăn trên bàn còn tới quá nửa. Thiệt tình không mấy khi tôi đi ăn tiệm mà phải kêu đồ ăn, không ghệ kêu thì bạn kêu, bởi vậy cũng chẳng biết nhiều ít ra sao. Con nhỏ ngó cái mâm đồ ăn còn đầy nhóc, than:
– Thiệt tình chưa thấy ai ăn uống ngộ như anh. Lãng phí quá trời luôn!
Tôi cười khì, vẫy vẫy con nhỏ chạy bàn kêu tính tiền. Nhỏ lon ton ra ngó nghiêng một hồi, kêu:
– Của anh hết 190 ngàn.
Tôi ngẩn người. Sao rẻ quá trời luôn. Thấy con nhỏ đang đưa tay vô túi xách, tôi khoát khoát tay:
– Để đó anh trả đi Huyền. Mời phụ nữ đi ăn ai để em trả tiền, kì lắm!
Hiên ngang móc tay vô cái túi quần sau, sao nghe cảm giác là lạ à nha. Cái bóp cộm cộm của tôi chạy đâu mất tiêu, ngón tay tôi chỉ chạm vô được đúng … cái mông. Thôi xong, bữa nay đi lẹ đâu có nhớ nhét cái bóp vô quần âu, chắc nó vẫn còn đang nằm chình ình trong cái quần jean mắc trong nhà. Mặt tôi từ bình thường chuyển qua sắc đỏ, từ đỏ qua tới tái mét. Má ơi sao lại có cái vụ để quên bóp lãng xẹt vầy hả trời? Con nhỏ chạy bàn thiệt tình cũng vô duyên hết sức, ngó cái mặt của tôi bộ nó không biết tôi quên bóp hay sao mà đứng dòm chòng chọc, cái mặt còn lộ rõ vẻ sốt ruột mới thấy ghét. Đang tính kiếm đường chui xuống gậm bàn trốn đỡ vài hôm, giọng nhỏ Huyền đã nhẹ nhàng:
– Bữa nay coi như em mời người mới đi ha. Tiền nè em gái!
Tôi vốn không phải người tốt. Chuyện xấu xa gì tôi cũng làm hết trơn rồi, trừ có việc rủ gái mới quen đi ăn rồi … bắt trả tiền. Quê dữ dội luôn. Đi từ phía quán cơm về tới công sở, sao tôi có cảm giác như cặp mắt nào ngó tôi cũng lộ vẻ mỉa mai: “Cái đồ không mang tiền mà bày đặt rủ gái đi ăn”. Cúi đầu lủi thủi đi theo con nhỏ, mặc cho con nhỏ tỉnh bơ coi bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói chuyện đều đều. Tôi nhất quyết không mở miệng, không dòm nó thêm một lần nào nữa, trừ một lần duy nhất trong ngày mà thôi:
– Huyền nè… em cho anh mượn đỡ 10 ngàn anh trả tiền gửi xe được không em?