Nghe đến đây Tèo nữa nghi nữa ngờ về câu chuyện mà chị Giang thuật lại cho mẹ. Ðêm đó, Tèo lén tới phòng chị Phượng nói chuyện. Theo như Tèo quan sát thì chị Phượng nói láo. Những cữ chỉ âu yếm dành cho Tèo cũng không còn, vả lại có lẻ lạnh nhạt nữa. Khi hỏi về thằng hiếp dâm thì chị Phượng tả không rành mạch, ba hồi này ba hồi nọ, vốn chỉ để khuấy nhiểu thị thính mà thôi. Tèo nghi Cậu Ba là hôn thủ đằng sau, nên rắp tâm gài bẫy.
Hôm sau, đang ăn sáng thì Tèo lên tiếng bảo Cậu Ba là ông bà ngoại bị đau, dì Út thì chân yếu tay mềm khó có thể gánh vác chuyện gia đình và ruộng vườn, nên Cậu Ba nên về trông coi giúp dì. Thật ra Tèo chỉ bịa ra câu chuyện để thử phản ứng của Cậu Ba thôi chứ làm gì có thật. Ðúng như dự liệu, Cậu Ba đã nói phớt cho qua chuyện, lấy cớ là muốn nán lại vài tuần điều tra coi thằng hiếp dâm là ai. Chị Phượng cũng nói thêm vào để giữ Cậu Ba ở lại. Tèo biết rõ hai người có quan hệ, Cậu Ba chỉ muốn hoãn binh để tìm cách giải quyết cho êm xuôi câu chuyện. Sau bữa ăn, Tèo kéo Chị Giang và Cậu ba ra ngoài sông chất vấn. Cậu Ba và chị Giang cũng hiểu là không thể nào qua khỏi cặp mắt tinh quái của Tèo nên thật thà thú nhận và cực lực van xin Tèo tìm cách giải quyết.