Dì út đã thuộc về Tèo; cứ mỗi trưa, hai người lại dắt nhau ra bờ suối trao nhau những lời đường mật rồi ôm nhau đụ da diết. Thấm thoát mà đã hết mùa hè, mẹ Tèo cho người dục Tèo về nhà. Dì út khóc xưng cả hai mắt ngày tiễn Tèo lên đường.
– Tèo .. hic hic ..nhớ về thăm dì… thường xuyên nhen… Tèo biết dì không thể nào có chồng được nữa .. hic..hic .. dì không muốn ông bà ngoại bị khinh khi… cái gì quý nhất của đời con gái ..dì cũng đã trao trọn cho Tèo…hic.hic hic.. em yêu anh chân thành… Anh… Anh đừng phụ em nhen…. nếu có ngày đó, em sẽ khoát áo phó thác cuộc đời cho Chúa…
– Dừng lo, Tèo sẽ nhanh chóng trở lại thăm dì….
– Em sẽ mãi mãi… giữ gìn tấm thân trong sạch chờ anh trở lại….
Chiếc xe lăn bánh là lúc tâm hồn Yến tê tái. Nàng chết lặng nhìn theo chiếc xe đò… Không biết rồi đây, những chủi ngày tiếp theo nàng làm sao sống. Khi cha mẹ trăm năm về trời, nàng biết nương tựa ai? Chồng nàng có thể chấp nhận việc nàng đã mất trinh hay không? Bao nhiêu câu hỏi cứ chồng chất lên nhau, chưa bao giờ nàng cảm thấy cô đơn lạnh lẽ như bây giờ. Tâm sự ngỗn ngang trăm mối nhưng không biết tâm sự cùng ai. Nàng ôm mặt khóc lớn…. Tiếng chuông nhà thờ đã thức tĩnh Yến, nàng rão buớc trên đường đê đi xưng tội…