Nói xong, tèo lao về phía miệng giếng toan nhảy xuống tự vận. Dì út thất kinh, ôm choàng lấy Tèo từ phía sau khóc nức nỡ.
– Ðừng làm dì sợ mà hic..hic….từ từ rồi tính….
– Dì cứ để con chết đi..hic..hic… sống còn ý nghĩa gì nữa, người mình yêu mà không thể nào gần được… thà chết đi còn hơn…
Tèo lại cố nhảy xuống, Dì cố xiết chặc Tèo:
– Tèo mà có mệnh hệ gì…thi dì cũng không sống làm chi nữa…
Tèo quay lại, ôm chầm lấy dì khóc lớn. Tèo cố tỏ ra mình là người giàu tình cảm, có lòng trách nhiệm, biết thương hoa tiếc ngọc. Ðược một lát, Tèo và dì út buôn ra, hai người ngồi xuống bên cạnh miệng giếng tâm sự.
– Tèo nói thật cho dì nghe đi…
– Tèo.. Tèo thương dì lắm…Từ ngày dì bỏ về đây, Tèo không thể nào chú tâm làm chuyện gì hết.. cứ thơ thẩn như người mất hồn..Dì biết không, đêm hôm đó, sau khi về phòng, Tèo.. Tèo…
– Tèo làm sao?
– Tèo không thể nào chợp mắt được, cái mùi thơm của dì cứ phản phất, sự mềm mại của dì khiến Tèo như điên như dại…
– ……..
– Dì thấy gì không?
– Thấy gì?
– Tèo đã bao ngày không rữa bàn tay này rồi.. vì Tèo sợ làm nhạt đi mùi thơm của dì…
– Yến biết là Tèo thương Yến lắm, nhưng mình là hai dì cháu, làm sao có thể được hở Tèo… Tèo dạy Yến đi..