Ngọc cười:
– ừ thì xưng hô anh em, em chẳng thấy có gì khác biệt cả, mà anh đừng có nghĩ là anh khoẻ như vậy là em chịu thua nhé, em còn nhiều tuyệt chiêu chưa biểu diễn cho anh đấy thôi.
Rồi Ngọc nhổm hẳn dậy chống tay xuống giường nhìn thẳng vào mắt Trung nói:
– Nhưng mà có điều này em nghĩ chúng ta phải rõ ràng với nhau, tính em thích mọi chuyện rõ ràng như vậy từ đầu, em với anh chẳng qua chỉ là cặp với nhau thôi, chứ cũng chẳng phải yêu đương gì cả, vì vậy thuần tuý mọi chuyện chỉ là vui vẻ thôi, anh vẫn có vợ, thì em cũng có thể có người yêu hay thậm chí có bạn tình khác, em không thích chuyện ghen tuông vớ vẩn đâu, em phải nói thẳng như thế để anh hiểu rõ em.
Trung gật đầu:
– anh biết rồi, anh hiểu chứ, chuyện em có người yêu hay người khác anh đâu có quyền gì mà nói, em đồng ý cặp với anh như thế này là tốt với anh lắm rồi, anh đâu thể đòi hỏi sở hữu độc quyền em được.
Ngọc cười:
– Anh nghĩ được như vậy thì hay rồi, đúng là em không chọn lầm người, em ghét nhất là việc người đàn ông cứ ngủ với em là muốn độc quyền sở hữu em, nói thật với anh, tính của em hơi bị lẳng lơ và đa tình, em không thể chịu nổi việc cứ phải chung thuỷ với một người đàn ông, biết như thế là xấu nhưng tính em nó vậy rồi, vả lại đã xác định đây chỉ là trò vui thì tại sao không thể với nhiều người được.