-Bà chở nó qua rầu ai chở tui về.( đệk gặp tao thì mày phải bò về chứ đéo được đi bằng 2 chân) – Thì em chở nó qua rồi thằng Tuấn chở nó về còn anh chở em về
– Lanh quá hơ! Lo cho nó quá hơ ( địt bố mày chơi câu này khác gì bóp dái tao) Thế là con nhỏ ức quá chở luôn con nhỏ kia về, làm em đứng mà tiếc hùi hụi. Anh em không mà nỡ bóp dái nhau như thế đấy các bác có chịu nổi thằng này không. Thế là về nhà em phone cho nhỏ kia xin cái số phone liền.
– Ê…cho tao xin cái số đt nó cái mày…..tao ưng rầu đó.
– Oke….chờ tao 1 chút….. ……………………
Cuối cùng em cũng có số rồi…bây giờ bắt đầu làm ăn nàk…..bấm số rồi bấm nút cái…” Rót mãi những chén chua cay này, lêu bêu như gã du ca buồn, lang thang bước với nỗi đau, với trái tim ta tật nguyền……..”. Ôi em chơi cái bài này làm nhạc chờ luôn, tự nhiên nghe nhạc chờ cái tâm trạng bất an sao sao ấy các bác.
– Alo! Ai đấy ( ối chết mẹ con rồi thằng già nào nó bắt máy, xuýt thì méo mồm)
– Dạ cho con hỏi có phải số đt của bạn Liên không bác?
– Đây là điện thoại của tui..còn Liên là con gái tui anh hỏi có chuyện gì không? ( ôi cuộc đời 2 vợ chồng thằng bạn mình cũng phải chấp tay lạy cho phải đạo, thằng chồng thì bóp dái còn con vợ thì búng bi mình)
– Dạ con học chung lớp với Liên, hôm trước Liên nói mượn vở của con nhưng con không nhớ vở gì nên gọi hỏi thăm thử, có gì tối chú về dặn giùm con nha. Con cám ơn nha chú! (hên mà hồi đó má có cho ăn Iốt không thì giờ này khốn khổ).