Suốt buổi tiệc em không có cơ hội để tiếp xúc với chàng, chàng dường như cũng vậy . Em chỉ dám nhìn chàng len lén khi biết chàng đã quay lưng về phía khác . Nhưng em biết chàng cũng để ý tới em nhiều vì thấy chàng có vẻ lúng túng khi cách em chừng vài bước.
Tiệc tàn, em và bố mẹ chia tay với mọi người . Em chỉ để lại một cái cười nhẹ nhàng cho chàng rồi bước ra xe nhưng em biết chàng đang dán mắt vào em , em bỗng thấy trời bên ngoài tuyết rơi rơi mới đẹp làm sao !
Sau đó thì em phải đi học và không gặp được chàng nữa . Ngày ngày em mơ mộng hình bóng của chàng, đêm đêm em ngồi chép thơ để tả dáng vẻ của chàng . Nhưng đó cũng chỉ là mơ tưởng thôi chứ em biết chàng còn bận rất nhiều việc .
Một ngày tình cờ em nhận được một chậu hoa của chàng gởi . Em mừng rỡ vô cùng. Và em mong chờ sự tiếp nối là một bữa ăn tối hay là đi xem xi-nê, nhưng em chờ mãi mà vẫn không thấy chàng đến . Em buồn lắm , ăn không ngon ngủ không yên vì nhớ nhung chàng. Mẹ em cảm giác được là em đã phải lòng ai đó. Mẹ gặn hỏi . Em dấu diếm. Nhưng cuối cùng thì em cũng thố lộ cho mẹ biết người em yêu chính là chàng Sasha làm chung với mẹ . Mẹ không tán thành nhưng mẹ cũng không cản em quyền được yêu . Mẹ chỉ dặn là em hãy cẩn thận coi chừng, không nên quá gần gủi với người Nga bởi vì mấy tháng qua, người Việt bỗng nhiên trở thành mục tiêu tấn công của các tổ chức phát xít ở Nga . Nếu em quen với Sasha thì sẽ làm cho bọn chúng ngứa mắt và có thể sẽ hành hung em. Sau đó mẹ nói cho bố biết, bố không nói gì chỉ trầm ngâm suy nghĩ . Trong bố bình tỉnh nhưng em biết bố cũng lo lắm. Rồi bố dặn em ra đường phải cẩn thận coi chừng bọn đầu trọc chận đường hành hung . Em thì chỉ vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện .