Nhớ lại ngày định mệnh 23/8/2008, Bình nói, chỉ vì một phút không kiềm chế được tình cảm của bản thân, đã gây ra hậu quả nghiêm trọng. Bình tâm sự: “Mãi mãi, tôi không thể tha thứ cho mình vì tội lỗi ấy. Tôi đã phải nhận bản án chung thân của tòa tuyên vì gieo tội với Hà. Đáng sợ hơn, bản án lương tâm thì bám riết tôi từng ngày, từng tháng, từng năm. Không hiểu tại sao tôi lại vô cảm đến vậy. Đó là hành động của một kẻ vô đạo đức, vô lương tâm”.
Những ngày mới bước vào Trại giam Vĩnh Quang, Bình sống trong sự đau đớn, tuyệt vọng khi nhận ra mình chẳng còn gì; chỉ còn lại những năm tháng cải tạo mà chưa biết đến ngày về. Và, có lẽ nặng nề hơn tất cả là nỗi xấu hổ ê chề trước gia đình, bạn bè, hàng xóm và đặc biệt là với vợ.
Bình cho biết nhiều đêm anh ta không ngủ, thương gia đình, vợ con ở ngoài chịu nhiều búa rìu dư luận. Nhưng Bình vẫn may mắn vì còn được gia đình yêu thương và quan tâm. Lần nào vào thăm anh ta, người thân đều xách theo đủ thứ; cân ruốc, lọ muối vừng, mắm tép đến bộ quần áo…
Có lần, mẹ Bình đưa thằng cháu nội thăm bố. Thấy gương mặt bà xanh xao, Bình hỏi thì cháu bé nhanh nhảu đáp: “Bà vất vả sớm tối, dành dụm tiền để mua đồ cho bố”. Đang ăn dở miếng bánh, Bình khóc tu tu như một đứa trẻ, vừa biết ơn bố mẹ đã tha thứ vừa sượng sùng vì không đáng được hưởng ân huệ đó.
(Hay Hay Nhất An Ninh Hình Sự)