Tôi biết rõ nàng đang chọc tức tôi, người tình cũ của nàng. Nàng cũng đủ biết tôi đang theo dõi nàng. Nàng quay mặt bỏ đi phía khác, ngưng gót bên cạnh một người đàn ông người Mỹ ưu tú. Nàng vòng tay quanh cánh tay của người thượng khách đó, một anh chàng VIP mà tôi đã từng nghe danh nghe tiếng, mặc dù tôi không hề quen biết. Người đàn ông đó là người chồng của nàng.
Các cặp quý ông, quý bà dần dần bước tới, hỏi han chào đón hai vợ chồng. Trong lúc ông chồng mải tiếp khách, ánh mắt của nàng bất chợt bắt gặp ánh mắt chăm chú của tôi. Tôi mỉm nụ cười đa tình, âm thầm đưa ly champagne lên môi, nhấp một ngụm như đang chào mời. Nàng vội ngửng mặt lên cao, hai gò má có vẻ hơi đỏ ửng vì ngượng. Nàng tỏ ra thẹn thùng, ngón tay dài búp măng vội vàng vuốt nhẹ sợi tóc đằng sau tai, hai cánh tay bồn chồn vòng chéo quanh ngực.
Cách mùa Giáng Sinh năm đó khoảng một năm, hai đứa đã tình cờ quen biết nhau trên chuyến bay, một chuyến bay định mệnh. Sau một lần kỷ niệm duy nhất, tôi đã xin hẹn gặp lại nàng. Nhưng tôi đã bị nàng đá văng, nàng đã lạnh lùng bóp nát con tim lãng mạn của tôi. Và tối nay, tôi đã quyết trí, tôi sẽ đoạt lại trái tim người đẹp. Tối nay, nàng sẽ trở về với tôi, người yêu mà nàng đã cố quên, cố bỏ rơi trong quá khứ…
Em gái dâm gặp lại sung sướng truyện 18+
… Sau khi phải đưa thẻ kiểm tra, cởi giày, cởi thắt lưng, mở hành lý cho nhân viên an ninh khám xét, tôi vội vã bước lên chiếc máy bay Airbus. Sau cái vụ 9-11, mỗi lần đi công tác cứ như là bị cực hình. Tôi nhìn số hàng ghế in trên tấm vé, “24D”, tuốt gần đằng sau cùng, cũng may mình còn được cái ghế ở ngoài. Vừa mới ngồi xuống, đang tính mở tờ báo ra đọc thì nàng bước lên máy bay, cái nét thuần túy dịu dàng, thân mình thì tuy nhỏ bé nhưng cũng nẩy nở đầy đặn. Trên mình nàng mặc cái áo pull bằng len cashmere mầu xanh nhạt với cái quần tây mầu trắng, một tay nàng đeo cái túi xách hiệu Louis Vuitton trên vai, tay kia nàng kéo chiếc valise đằng sau. Tôi nghĩ nàng có thể là người gốc Trung Hoa hay Ðại Hàn, nhưng giác cảm số sáu của tôi lại đoán rằng nàng là người Việt. Nàng có đầy cái phong thái tự tin của một người Mỹ gốc Á. Trên máy bay còn khá nhiều ghế trống ở đằng trước, thế mà nàng vẫn tiếp tục đi tới đằng sau đuôi phi cơ. Chẳng lẽ hôm nay tôi được hên thế cơ à? Tôi vừa giả bộ không để ý đến nàng, vừa thầm đếm từng hàng ghế nàng bước ngang qua … 20, 21, 22, 23 …