Chúng tôi ngồi dậy, sửa soạn quần áo … tôi đưa em về nhà …
Từ đó, hình như còn e lệ, ngày hôm sau, nàng không phone tôi . Tôi cũng không phone nàng để cho nàng yên tịnh trong một ngày . Ngày kia tôi phone nàng … nàng bắt phone …
Hai bên im lặng một hồi lâu …
“Bắt đền anh đó”
“Anh có làm gì đâu”
“Hứ …”
Sao đó hai chúng tôi nói truyện lại bình thường, và càng thân mật hơn . Nàng chăm sóc tôi hỏi tôi đủ thứ, nào là ăn ngon không, ăn gì mọi ngày, nàng hỏi những thứ lúc chưa gần nhau bằng xác thịt nàng chưa hề hỏi . Còn tôi vẫn coi nàng như một nàng tình nhân bé bỏng cần tôi chăm sóc.
Những lần sau nầy, lúc gặp nhau tôi chỉ hun hít, nút lưỡi mà thôi. Với lại vết thương lồn chưa lành có vào nửa tôi cũng không có nhiều hứng thú “vì sợ nàng đau”, và nàng sẽ đau dĩ nhiên là không hứng thú mấy . Ðợi khoảng một tuần cho lồn lành lại cũng không lâu lấn gì .
Nói về Dạ Lan, từ khi trở về nhà, vô trong nhà, nàng chạy vội vào nhà tắm. Nhìn vòi sen với dòng nước nóng ấm rượi, chảy dài trên trên tóc, trên má, trên đôi vai run nhẹ . Ðôi vú run nhè nhẹ dưới làn nước, nàng mường tượng như miệng Tâm đang ngậm và
đang nút vú Lan. Hai tay nàng đưa tay vào lồn mường tượng đó là tay Tâm đang khoe khoảy trên lồn Lan, Dòng máu khô trên lồn Lan, được Lan kỳ cọ sạch sẽ, máu tan ra từng giọt nước hồng hồng chảy vội xuống ống nước , mang đi vào dòng đất trinh tiết của người con gái .