Ðó, đó là tâm trạng mấy thằng độc thân vui tính đang bàn về con gái qua lại trên đường phố. Bây giờ trong khi chờ đợi tôi lại vào quá cà phê quen thuộc để “địa gái”. Coi “menu” đâu cần ăn đâu mà sợ.
Còn nửa tiếng nửa, cái tiệm cà phê nầy có con ghệ thấy đã hết sức. Vú bự, mông to, eo nhỏ, nhờ vậy lúc nầy quán nầy cũng đắt khách. Tôi lúc nào cũng thích đồ “thiệt”. Nói thiệt lúc thấy hai cái trái “bưởi” silicon tưng tưng tôi thấy rất chướng con mắt, tôi muốn bóp mạnh cho bể mẹ nó cho rồi.
Nhâm nhi ly cà phê, nhìn đồng hồ, tôi không có mấy hứng thú để “địa gái” mấy.
…
Kìa em Dạ Lan của tôi đã đi ra. Tôi trả tiền vội ly cà phê, rảo bước theo.
Tôi vòng tay qua ôm eo em.
“Chào bé”
“Anh kỳ quá hà, ở đây đông quá, ky` chết”
“Ðâu có sao đâu em”
“Nhưng em hổng có thích”
Chúng mình đi ăn nha. Chúng tôi đi ăn, đi dạo phố, ngắm quần áo. Thời điểm đến.
Khoảng tám giờ tối, tôi chở em đến một con đường nhỏ bên cái công viên nho nho, gập gạp những cây. Xe tôi là xe thùng, tôi lại để giấy kiếng bao quanh xe nên chỉ trong thấy ra ngoài, còn ở ngoài vô phương nhìn thấy trong xe.
“Anh có món quà cho em”
“Ở đâu? ở đâu?”
“Anh để ở ngoài sau xe đó”
Tôi dẫn em xuống xe, mở cửa sau, leo lên xe.
“Em nhắm mắt lại đi”