Giờ đây em thấy mình nhơ nhuốc, tả tơi, rách rưởi như tấm màng trinh mỏng manh của em. Em ngắm nhìn trước gương, em cười nhạt, cười khẩy, cười duyên mà trông em như đang mếu, em càng cố tìm lại nét xuân thì criminal gái thì càng chua chát nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều… Em thấy mình giờ không khác một criminal điếm chính hàng, chỉ có điều gái điếm sau mỗi lần đi khách còn có tiền bỏ túi, còn em vừa phải phục vụ cậu ấm em chồng, vừa phải mất tiền để “bịt miệng” nó.
Em chạy trốn bao nhiêu thì những hình ảnh ấy lại càng ám ảnh em bấy nhiêu. Con gái có thì, hết độ mặn mà xuân sắc thì chẳng mấy chốc tàn tạ khi cơ thể em bị giày xéo hàng trăm lần. Giờ đây, cái cơ thể kia đâu đủ sức hấp dẫn một kẻ khốn nạn như thế… nhưng tại sao, em vẫn cố, vẫn mong mỏi được sánh bước bên người đàn ông ấy, người cùng chung giọt máu với kẻ đồi bại, đốn mạt kia.
Em chồng hiếp dâm chị đâu
Em không dám đối diện với người em yêu, em sợ em sẽ mất đi tất cả… Nhưng em biết không đã là quá khứ thì mãi là quá khứ, quá khứ chỉ hồi tưởng mà thôi chứ quá khứ không thu lượm được. Quá khứ của em lại tan biến cả trong tiềm thức của tất thảy sự sống, criminal người, grain vạn vật đều lãng quên em mất chỉ trong một tháng, vậy làm sao em có thể kiếm tìm quá khứ và khôi phục quá khứ đây?