Tuấn bắt đầu lấy ra bộ đồ vía mà cậu đã chuẩn bị, mấy thứ phụ tùng cũng bắt đầu được Tuấn lôi ra, xem xét xem có thiếu gì không. Coi nào, hai cái condom, mấy tép kẹo cao su, bộ đồ thật đẹp, à! thêm một cái quần sì để phòng hờ nữa, ừm! Hình như chưa đủ. Tuấn cảm giác thấy mình còn thiếu một thứ gì cũng khá quan trong. Tuấn ngồi xuống suy nghĩ. Chợt! Cậu vỗ đùi đen đét. Tuấn sực nhớ ra: “Tiền! Chết cha! hết tiền rồi! Không có tiền thì làm sao đây!?”. Tuần trước Tuấn đã thụt két của mẹ một số tiền cũng kha khá, mới có một Tuần thôi mà số tiền đã bay theo gió mất rồi. Thôi! Tuấn đành mặc tạm cái quần đùi rồi khúm núm bước xuống nhà xin mẹ viện trợ.
Tuấn đi khắp nhà mà chẳng thấy mẹ đâu, cha cũng đi đâu mất rồi. Tuấn vội chạy ngược lên lầu, đến phòng chị hai. Tuấn đẩy cửa vào đứng lúc chị hai đang hí hoáy làm cái gì đó. Chị có vẻ then đỏ mặc khi Tuấn không gõ cửa mà sộc đại vào phòng. Chị Tuấn lúc đó đang mặc một cái áo ngủ trắng, khá mỏng và chỉ dài đến đùi thôi. Tóc chị để xỏa và khá bù xù. Thấy Tuấn xộc vào. Chị hai quát lên:
– Khiếp! Làm gì vậy? sao không gõ cửa!
Tuấn thấy mình cũng hơi đừng đột. Cậu xoa đầu nói:
– Ối! Em vô ý! xin lỗi chị!? Chị hai thấy ba mẹ đâu không?
Chị hai Tuấn lúi cúi cất gì đó vào hộc bàn rồi chạy đến giường. Chị nói:
– Ba mẹ đi chơi cuối tuần rồi! họ đi lúc em còn đang hát trong nhà tắm đó! Em muốn gì mà tìm ba mẹ dữ vậy?
Tuấn trả lời, giọng hơi ấp úng:
– Em! Em. . . . em xin chút viện trợ.
– Viện trợ. . . . tiền ấy hả!?
– Dạ! Chị hai có không cho em mượn một chút! Đầu tuần có tiền em trả.