9 giờ 45: hắn thấy cồn cào ruột gan, hơi thở trở nên dồn dập người hắn run nhẹ, hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, anh sĩ quan gác cửa đưa hắn điếu thuốc lá, châm lữa và hỏi :
– anh co muốn dùng thêm gì không? Hay một tách ca phê?
Hắn gật đầu, một tách caphê thật đặc đựng trong chiếc cốc giấy trước mặt hắn.
Hai người tiếp tục câu chuyện một cách nặng nề. Họ được giải thoát khi viên y sĩ của khám đường bước vào phòng đợi.
– Oâng có phải là X không?
Hắn chậm rải đáp:
– Hình như là phải.
– Anh co khoẻ không?
– Khoẻ
– Anh có muốn nhắn nhủ hoặc nói lời sau cùng gì không? Các phóng viên hỏi tôi anh có lời cuối cùng gì không?
Hắn nghĩ ngợi một lúc lâu :
– Không! Tôi không có gì nói cả.
Vị giáo sĩ bắt tay hắn và nói một cách lịch sự
– Tạm biệt con.
– Cha phải nói là vĩnh biệt mới đúng. hắn nói lại rồi chậm chạp bước ra theo sau viên y sĩ đến phòng chuẩn bị.
Bây giờ cuộc sữa xoạn đã gần xong, tới giờ thay áo, hắn được mặc một bộ quần áo tù mới, không đồ lót không mang dép. Hắn cứng đờ người khi viên y sĩ đo mạch.
Tất cả xong xuôi hắn được hút điếu thuốc cuối cùng.
10 giờ kém 5: vi giáo sĩ bước đến bên cạnh nắm tay hắn
– Tôi rất vui vì chúng ta quen biết nhau hơn.
Hắn lặng yên vì không biết nói lời nào vào những phút cuối cùng của cuộc đời
Viên giám đốc khám đường ra hiệu, hai người lính đến bên cạnh nhỏ nhe nói:
– Đi thôi! Đến giờ rồi.
Hắn bước đi không nổi hai người lính gần như là kéo hắn đi tới cái cột chơ vơ dựng một góc pháp trường, hắn đưa mắt nhìn cảnh vật va mọi người xung quanh một lần cuối.
Hai người lính buộc hắn vào cột
– đừng buộc chặt tôi ở ngực, hắn nói
Một người nới lỏng dây, miếng vải đen bịt ngang mắt hắn