Vừa nhìn thấy Tiến, bà đã la chói lói:
– Trời đất ơi, chú đi đâu giờ này mới về? Muộn quá ” trời rồi nè. Hôm nay dám cắt rau tới nửa đêm cũng chưa xong lắm.
Tiến chỉ còn biết cười trừ, chàng lật đật theo bà Tám vô nhà lấy đồ nghề ra ghe ngay. Ông Tảm cũng phụ với chàng cầm mớ lạt và còn cẩn thận đem theo cây đèn măng xông để tới tối có ánh sáng choTiến thấy đường mà cắt cho đủ số rau giao cho người ta. Ông cố dặn dò:
– Tôi biết chắc hôm nay làm trễ rồi, chú ráng ở lại cắt cho đủ số nhé. Cầm cây đèn này cho chắc ăn.
Tiến gật đầu lia lịa:
– Được mà, được mà. Chú Tám cứyên trí đi. Tui có cây đèn này nhất định cắt đầy ghe mới về mà.
Bà Tám được thể giao hẹn:
– Đó tự chú nói đó nhé, cắt không đầy ghe, tôi không cho về đâu đó nghe.
– Dì Tám cứ tin tui đi, nhất định không đầy ghe tui không về mà.
– Thôi được rồi, chúng mình chèo ghe đi.
Chiếc ghe lao ra sông thực nhanh. Khúc sông hồi đó ông Tám be lại cũng cách nhà không xa lắm chèo khoảng nửa tiếng là tới ngay. Chỗ đó sở dĩ trồng rau muống được vì có một khúc sông lõm vô, lội xuống chỉ khoảng ngang bụng, nước ở đó dù lên hay xuống cũng chẩy hết sức từ từ, bởi vậy rau muống không bao giờ bị rã bè. Cứ khoảng xế trưa sau khi bán hết rau, bà Tám về nhà nghỉ một chặp, đợi Tiến tới là lấy ghe đi với anh chàng này cầt đầy một ghe rau đem về, chờ tới sáng sớm mai lại chở ra chợ Thị Nghè giao một mớ cho các bạn hàng ngoài đó, còn bao nhiêu đem về bán ở Chợ Nhỏ. Cũng nhừ đám rau muốn này mà gia đình bà sống rất thoải mái và lâu lâu bà lại sắm được vài chỉ vàng để dành.