Sau khi ăn uống no nê, Hà mua hai khúc bánh mì ba tê một chai bia lớn đem về tiệm Blnh, anh chàng đã đóng cửa tiện từ hồi nào rồi, nhưng đèn bên ngoài vẫn để sáng.
Hà bước vô tiệm trong khi Bình đang lui khui chụp hình mấy cuốn sách của nàng, thấy Hà, Bình reo lên:
– Anh đã tưởng có đứa nào bắt em mất rồi chứ.
Hà cười khúc khích, đưa đẩy:
– Tối nay em không về với anh, làm sao ngủ được đây.
Bình cười tít mắt, khoái trí. Chàng ra đóng cửa lại, gài then hẳn hoi rồi tắt đèn phía ngoài, hí hửng:
– Bây giờchúngmình có thể yên trí làmviệc rồi, không còn sợ ai quấy rầy nữa.
Hà làm bộ ngây thơ, hỏi:
– Ủa, bộ còn có ai ở đây với anh nữa sao?
Bình tưởng Hà hiểu ìâm câu mình nói, xua tay lia lịa:
– Đâu có ai, đâu có ai. Anh định nói khách hàng thôi mà.
– Anh cũng có nhiều khách hàng muốn chụp hình khuya thế này lắm hay sao? – Đâu có, đâu có. Thỉnh thoảng lắm mới có trường hợp khẩn cấp của mấy người có
đám tang tới tìm mình rửa hình gấp thôi. Chứ giờ này đóng cửa rồi còn ai có hứng đi chụp hình nữa đâu. à, mà em mua cái gì đó chúng mình đem vô trong này ăn cái đã chứ.
– Em ăn rồi, mua cho anh chai bia với ổ bánh nù thôi.
– Em đi ăn hàng, hèn chi mà lâu dữ.
Hà trao ổ bánh mì cho Bình.
– Anh có đồ khui bia không.
– Có ngay, có ngay. Cái gì chứ thứđó lúc nào cũng sẵn sàng mà, nhưng em mua có một chai thôi sao.
Hà cười:
– Tối nay em còn muốn anh phải làm việc, chứ say ngoắc cần câu sao được.
– Em nói đúng rồi, đúng rồi. Tối nay say thế nào được mà say chứ.