Hà thấy Tam có vẻ buồn bực, nàng sợ chàng nản trí nên đi sát vào chàng hơn nữa, nói nho nhỏ:
– Anh cứ yên trí đi, chương trình của chúng mình không tệ lắm đâu. Nhưanh biết, em đã chép hết cuốn sách nuôi ngải của Thầy Tư hôm nọ rồi, vụ đó coi như xong.
Hôm nay anh có lấy được cuốn sách nào nữa không?
Nghe Hà hỏi, mặt Tam tươi hẳn lên, chàng luồn tay vào bụng lôi ra một lượt bốn năm cuốn sách.
Chàng cười hì hì:
– Đây là tất cả gia tài của chú Tư đó, anh bực quá lấy mẹ nó hết cho em coi một lượt luơn. Lúc nãy mọi người mải coi mấy đứa học trò mới biểu diễn, anh lẻn vào bàn thừ Tổ lấy hết sách của ông ấy luôn. Nhưng mà không biết em có chép kịp không, hình như trong đó có vẽ nhiều chữ bùa khó bắt chước lắm đó.
Hà mừng rỡ đỡnhững cuốn sách từ tay Tam, nàng nói thực nhanh:
– Anh đừng lo, nội ngày mai em đem trả anh ngay.
Tam có vê hơi nghi ngờ:
– Emlàm sao chép được hết trong một buổi. Có những chữ bùa anh nhìn theo vẽ cả buổi chưa xong nói gì là em.
Hà mỉm cười bí mật:
– Anh tin em đi, đúng trưa mai em đem trả lại anh.
Tam hơi lo:
-Em phải biết là chỉ có hai đứa chúng mình biết những điều này thôi. Nếu em để cho một người thứ ba nào chép giùm coi bộ nguy hiểm lắm đó.
Hà mỉm cười:
– Ngần này cuốn sách có tài thánh cũng không chép kịp trong một tưần lễ chứ đừng nói gì mình em. Cho dù em có nhờ mười người chép phụ cũng không thế nào chép đúng từng nét bùa được, mà anh còn lạ gì, vẽ bùa mà chỉ thiếu một nét thôi cũng hỏng ngay.
– Nếu vậy em làm sao đây?
– Anh phải thưởng em mới nói.
Em muốn gì cũng được, nói đi.
– Hôn em một cái thôi.
Tam cười hì hì cúi xuống, Hà ngửng mặt lên và nụ hôn ngọt lịm tràn đầy bờ môi nàng. Một lúc sau Tam ngửng lên, nói:
– Bây giừ em nói đi.
Hà mỉm cười:
– Em có quen một anh bạn, anh ta có tiệm chụp hình, bây giờ em tới đó nhừ anh ấy chụp lại hết những trang sách này, rửa ra hình thì chỉ nội tối nay là xong hết mà không thiếu một nét chữ nào cả.