Nghe thầy Tưnói, mọi người lại ùn ùn kéo nhau ra sân ngay. Thầy Tư ra gốc cây Bã Đậu ngồi xuống, nói:
– Rồi, bắt đầu đi. Hãy đi bài quyền nào mà các cô ăn ý nhất, không cần phải nhiều đâu.
Nga quay qua bảo Chi:
– Mày biểu diễn trước đi.
Chi liếc xéo Nga nhưng nàng cũng bước ra sân ngay. Tiếp theo là Hằng và cuối cùng Nga cũng ra múa cùng một đường quyền hai người bạn nàng vừa biểu diễn. Thầy Tư gật gù, nói:
– Cũng tạm được, tuy nhiên bộ tấn chưa được vững lắm. Điều cần nhất là bước căn bản phải thật thành thục, nếu không sau này không tiến xa đưực đâu. Bây giờ thầy San chỉ cho mấy cô này những bước căn bản cho thực vững đã rồi vài hôm nữa tôi nhờ thầy Tam luyện quyền cho họ mới được.
Nói rồi thầy Tưvô nhà uống trà, Cưng cũng theo thầy Tư vô trong. Còn Hà khều Tam ra gò mả nói chuyện trong lúc San bắt đầu chỉ cho mấy cô học trò mới những gì thầy Tư vừa nói.
Gió thổi nhè nhẹ làm những tào dừa nước cọ vô nhau kêu xào xạc, Hà và Tam đi bên nhau mà chẳng ai nói một lời nào, cả hai cứ im lặng như vậy cho tới khi đi khỏi võ đường thực xa Hà mới lên tiếng: – Anh Tam à, em học ở võ đường thầy Tư cũng mấy năm rồi, không ngờ hôm nay mới được mở rộng tầm mắt, nhìn thấy những điều không thể tưởng tượng được. Phép Rắn Ma theo thầy Tư nói thì không cần điểm đạo xuất sưcũng luyện được, vậy mà chính anh cũng chưa nhìn thấy bao giừ. Thật là bất công.
Tam nắm nhè nhẹ tay Hà nói nhỏ:
– Anh biết ưùnh thật là khờ khạo, từ trước tới nay chỉ ham học ba cái Võ Thuật Cổ Truyền mà quên đi chú Tư là một vị thầy bùa nổi tiếng. Thằng San nó tới sau mà đi trước mình lúc nào không hay. Bây giừ không biết phải làm sao.