Mọi người đang im phăng phắt nghe thầy Mười nói, bỗng xôn xao, bàn tán ồn ào. Họ vừa nghe thầy Mười nói tới luyện bửu bối. Quả thực, trong môn phái, các đệ tử hơn kém nhau chỉ về bửu bối mình luyện được. Có lẽ thầy Mười biết mọi người không tin lời mình vừa nói, ông luồn tay vô lưng quần San, lôi ra sợi dây cà tha vàng chói 36 mắt, nói lớn:
– Tôi biết chắc sợi dây cà tha vàng 36 mắt này của thầy San là bảo vật duy nhất của môn phái, thầy bà nào của mình cũng mơ ước tới nó mà không được. Chính Sư Tổ sau khi mãn phần cũng chỉ để lại cho tôi sợi dây cà tha 36 mắt bằng bạc thôi. Còn các sư huynh đệ khác may mắn lắm mới luyện nổi sợi dây cà tha 36 mắt bằng chì là cùng.
Thầy Mười chưa nói dứt câu, tiếng ồn ào bùng lên như vỡ chợ. Mỗi người nói một câu, không còn .ai nghe được ai nói gì nữa. Thầy Mười thấy vậy nói lớn:
– Thôi, bây giờ mời bà con cô bác cứ tự tiện dùng đi; đây là lộc của Tổ, cứ tự nhiên.
Có lẽ mọi người chỉ chờ có thế, họ xúm vô ăn uống ngay. Lẽ tất nhiên, nơi bàn tiệc này, thầy Mười là bậc trưởng thượng nên bao nhiêu đồ ăn ngon đều dồn về đây. San ngồi ngay bên tay phải thầy Mười. Ăn uống thực thích thú. Bỗng chàng để ý một cô gái ngồi đối diện trong bàn, cứ nhìn chàng tủm tỉm cười hoài, Chàng quay qua hỏi nhỏ thầy Mười:
– Thưa thầy, cô gái ngồi trước mặt con là ai vậy?
Thầy Mười chợt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của cô gái đang nhìn San, ông cười ha hả.
– A, thì ra thế. Sao khéo quá vậy. Qua đây.