Nói xong San vô rìhà viết thơ giới thiệu đưa cho nó đi ngay, thằng nhỏ bật khóc ôm chầm lấy San, chàng vỗ về nó một lúc rồi nói nho nhỏ:
– Thôi di đi em, nếu trể nải không kịp đâu, tao biết thế nào con Hà cũng khai mày ra thôi, mày cũng khỏi cần ra Chợ Nhỏ làm gì nữa, để vụ ‘đó tao lo được rồi, có một điều chúng mày không biết, bố thằng Hai Cảnh Sát cũng là cảnh sát mà còn là thứ bự nữa, tụi mày giết con nó, nó không dễ gì để yên đâu.
Phèn sụt sùi, buông San ra, tới bàn thờ Tổ thắp mấy cây nhang, lậy xong, ra cửa, nó còn cố quay lại, nói:
– Xin phép thầy San em đi, thầy bảo trọng, em sẽ nghe lời thầy dặn.
San gật đầu, chàng cũng dưng dưng nước mắt.
– Thôi, mày đi đi, tao sẽ lên đó thăm mày sau.
Khi Phèn đi rồi, San vội vã vô trong gặp thầy Tư ngay, ông nắm tay chàng, nói:
Tôi đã nghe hết những gì thầy nói với thằng Phèn rồi như vậy không còn gì để nói nưa, thằng Tam âm mưu với con Hà làm vụ này chứ không còn ai.
– Nhưng thưa thầy, thầy Tam có biết vụ Ngải Ma Lai ?
– Không, tôi đâu có chỉ cho nó, nhưng bây giờ tôi biết rồi chính nó ăn cắp kinh sách đưa cho con Hà thôi, tôi cũng hơi nghi nghi từ trước vì kinh sách tôi để có thứ tự, quyển nào trước, quyển nào sau, không bạo giờ để lộn xộn, vậy mà có một lần tôi thấy kinh sách để tùm lum, không còn thứ tự gì, tôi đã để ý, nhưng lại không nghĩ là thàng Tam vì nó không biết chữ. Phải thú thực với thầy, tôi nghĩ là thầy tò mò, nhưng cũng không hại gì, vì những kinh sách ấy thầy biết hết rồi. Cũng vì vậy mà tôi bỏ qua luôn. Bây giờ thầy bảo thằng Nhiềuphụ với thầy ra nâng tượng Phật Tổ lên, ở dưới đó có một cái học nhỏ, có cái hộp, đem vô đây cho tôi.