Tam cười hề hề, nắm hai tay Hà dang ra, nhìn vô ngực nàng, bộ ngực trần trụi, trắng ngần không một nếp nhăn, và to phồng quá khổ.
– Em coi, hơ hớ như thế này, làm gì Thiên Lôi không đánh chứ.
Hà mắc cỡ, dằng tay Tam ra, ôm cứng lấy chàng, cắn vô bờ vai chắc nịch.
– Em cắn cho anh chết luôn.
Tam bị Hà cắn đau,la lên: .
– Trời ơi…chết, chết.
– Cho anh chết luôn.
– Sao em ác quá vậy?
– Ai bảo anh tầm bậy tầm bạ.
– Tầm bậy hồi nào?
Hà đẩy Tam ra, nhưng vẫn còn níu lấy đầu chàng âu yếm.
– Anh còn nói được nữa hả, em cắn cho anh chết luôn đó lúc bấy giờ cho dù anh có luyện đưực Ngũ Hành Thiên Tiên Khí em cũng không sợ đâu.
Nghe Hà nhắc tới Ngũ Hành Thiên Tiên Khí, Tam bỗng chợt nhớ ra ngọn sét đánh vừa rồi, chàng vội vàng hỏi:
– Hà à, hình như lúc nãy sét đánh cái cây nào ngay trên bờ lạch phải không em?
Hà ngơ ngác không biết Tam đang định nói gì.
– Dạ, em không định rõ nhưng chắc chắn nghe thấy tiếng cây đổ ầm ầm đó.
Tam mừng rỡ, nói:
– Như vậy trời giúp mình rồi.
– Anh nói như vậy là làm sao?
– Em vừa nói tới Ngũ Hành Thiên Tiên Khí, làm anh nghĩ ngay tới một vật vô cùng qúi báu trời vừa cho tụi mình.
– Em vẫn không hiểu anh nói gì.
– Em biết ngũ hành là gì rồi chứ gì?
– Em biết, đó là: kim, mộc, thuỷ, hỏa, thổ.
– Từ hồi nào tới giờ, trong môn phái mình luyện bửu bối chỉ có kim, mộc, thuỷ, thổ. Còn hầu như chưa ai kiếm được chất hỏa bao giờ.
Không để Tam nói hết câu, Hà mừng rỡ reo lên:
– Em biết rồi, em biết rồi. Mau đi anh, mau lên không có trễ mất bây giờ.
Nhưng mà mình không có dao, có dựa gì ở đây mới làm sao được lá Hà lật đật tháo một miếng ván thuyền, lôi lên chiếc cưa lá.
– May quá là may, hôm chú Ba thợ mộc làm mui ghe cho mình, để quên chiếc cưa này em chưa kịp mang trả.
Tam cầm vội chiếc cưa bò ra ngoài, chàng nói thực nhanh:
– Em ở đó đi, sửa soạn đồ nghề “giữlửa” để anh đi cưa khúc cây này về liền bây giờ.