Thằng Tuân là đứa học giỏi nhất lớp, má nó cưng lắm nên mấy đứa trong lớp hay cặp đôi với nó. Còn nó thì chúa ghét thằng này, một mặt vì nó học giỏi, mặt khác con trai gì mà cứ xìu xìu ểnh ểnh như con gái, không giống người tình trong mơ của nó tí nào nên nó hay nói với mấy đứa trong lớp “mai mốt mà tận thế, chết hết chỉ còn mình tao với thằng Tuân tao cũng không thèm lấy nó” mấy đứa bạn méc lại thằng Tuân, nó chỉ mỉm mỉm cười. Làm nó càng ghét hơn nữa.
“Cái cuộn giấy bìa lớn đâu ông ?” Con Phượng vừa đi ra vừa hỏi, rồi liếc thấy thằng Tuân đi tay không, nhỏ Phương dãy nãy “trời ơi, kêu về nhà lấy cuộn giấy mà rồi lại ghé tới đây tay không? ông có bị gì không vậy?”
Thằng Tuân lúng túng thấy rõ, mặt nó có vẽ mệt mỏi, nên nó thấy tội nên nó nói với nhỏ Phượng “thôi, chả có vẽ mệt rồi, mày mà la một hồi chả xỉu là không có ai đỡ đâu” quay qua thằng Tuân, nó bảo “thôi, lớp phó học tập về nhà mà ngủ đi, lát tụi này ghé nhà con Thanh, tạt qua lấy luôn, khỏi nhờ đến … lớp phó” ấp úng một lát, thằng Tuân tán thành “thôi vậy cũng được, nếu lát tui không có nhà thì cứ nói nhỏ em tui, tui để cả cuộn dưới bàn học” rồi nó quay xe ra dông tuốt.
“Ha ha ha” con Phượng lại rũ ra cười, cái áo nó mặc đã chật, lại cười to nên mấy cái cúc trước ngực cứ căng ra, rồi đột nhiên ngừng lại “ê, lát nữa mình ghé con Thanh hả ?”