Nhỏ Phương nhảy vội qua một bên, rồi lại đột nhiên nghĩ ra một cái gì đó, nó lại sà ngay xuống bàn học thì thầm.
“Ê, tao kể cho nghe chuyện này, cấm chọc tao nha” rồi chẵng cần biết là nó có đồng ý hay không, nó làm một lèo “Hồi sáng nay thằng Tuân được dịp rữa mắt nha mày, lúc nó tới nhà, tao đang còn trên giường, mà mày biết rồi, cái áo ngủ ngắn ngủn hôm trước tới nhà tao bận cho mày coi đó, tối qua nóng quá tao mới mặc nó đi ngủ, đang còn mắt nhắm mắt mở thì nghe thằng Tuân réo inh ỏi rồi còn bấm cái chuông reng reng của cái xe đạp nó nữa, vậy là tao phải phi thân dậy chộp cái chìa khóa dưới đất khi má tao đi chợ khóa cửa rồi quăng vô nhà, mở vội cái cửa là thấy cái mặt trắng bệch nhể nhại mồ hôi của nó dưới nắng. Đành phải kêu nó dựng xe cho nó vô nhà, vừa tới cửa là nó đã nhắc cá i dụ báo tường, làm tao cũng tá hỏa, lỡ hẹn với má mày là thứ 5 này có mà chưa làm gì cả, loay hoay học thêm quên mất tiêu”. Rồi hình như thấy lạc đề, với vẽ mặc tinh quái nó lại thì thầm tiếp.” mày biết sao không, nhe nó nhắc xong tao la “chết cha” một tiếng rồi “bay” lại cái tủ sách, cái đám giấy màu và bài viết tụi lớp mình nộp, tao để trên kệ không biết còn không, tao chỉ dám má tao gói trái cây hết quá. Leo lên cái ghế kê sát tủ, tao bê cái đám bụi bặm này xuống ” nó chỉ vào cái mớ hỗn độn mang theo “rồi nó lại rũ ra cười “mày biết sao không, lúc quay lại tao thấy nó dứng như trời trồng, mặt nó đỏ như gấc tay chân luống cuống, lúc đầu tao không biết tại sao nhưng theo ánh mắt của nó xuống chân tao, tao mới hỡi ôi …”