VN88 VN88

Đọc truyện séc hay tuổi thơ dữ dội

Nó không biết là mấy giờ, chỉ thấy bóng nắng đã xiên xiên, có lẽ là đã 4 giờ chiều. Chợt xe rẽ vào một con đường gập gềnh hơn rồi dừng hẵn. Thằng mặc đồ lính nhảy xuống. Nó nghe tiếng lao xao rồi tấm bạt sau xe vén lên, một khuôn mặc râu ria đen kịt đến độ nó chỉ thấy hai con mắt trắng dã nhìn vào. Con Thanh sợ quá đang thút thít khóc cũng nín bặt, nép sát hơn vào sau con Phượng. Nó chợt thấy gai ốc trong người nổi cả lên. Tên râu kia nhìn chằm chạp một hồi rồi bỏ bạt xuống. Nó nghe giọng cười hềnh hệt
“Đụ má. Kỳ này thằng thượng tha hồ khoái. Con mẹ cha Vượng tính kỹ thế này la bọn mình chắc có chổ chui. Khặc khặc khặc”

Rồi cũng cái giọng đó tiếp “Tao chuyển hàng mềm, tụi bây liên hệ với thằng Tàu lấy thêm đồ cứng, dám mai mốt bọn nó sục vô chạy đéo kịp là chỉ có mà ăn cức” Tấm màn vén lên, hai thằng lúc nảy nhảy vào bảo “Đứng dậy, lẹ”

Cả bọn chưa kịp chống cự là bọn nó đã xốc nách, kéo đầy lên một chiếc xe trâu lấm lem chất đầy rơm chờ sẵn bên dưới. Nó liếc nhìn xung quanh, xa kia là đường lộ, ngoài ra toàn là rừng, chỉ có một lối mòn hun hút quanh co. Thằng rậm râu nhảy phắt lên phía sau xe rồi lấy tay giật phăng mấy túm giẻ nhét miệng, Nó tính la nhưng mỏi quá, chỉ ú ớ không cất được thành tiếng.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.