VN88 VN88

Đọc truyện séc hay tuổi thơ dữ dội

Vừa ăn nó vừa nghĩ, kể cũng lạ, má nó tối nay làm sao đó, chợt nó nghĩ đến cái vật màu hồng hồi trưa, mà ba con Thanh kêu là quà tặng cho con Phượng, xì , nói vậy chứ thừa biết là ổng cho nó chưa cho ai, nhưng ngại không dám nói. Con Thanh cũng vô tư, chẵng nghĩ ngợi gì. Rồi nó nghĩ đến món quà của má nó, khôngkhông phải gói quà của má nó to hơn, lại nặng nữa khi ôm về nó không để ý nhưng hình như là mấy cuốn sách. Rồi nó chợt ngớ ra … lúc nãy đi ra nó thấy tờ giấy gói quà đã được xếp ngay ngắn nằm trên kệ tủ vậy là má nó đã mở quà rồi, nhưng sao lúc nãy mà nó lại nói để lát nữa coi. Có ai đời nào lại mở quà mà chỉ mở lớp giấy gói để coi quà sau bao giờ, vậy chắc là má nó không muốn cho nó coi rồi … chắc phải là cái gì … ha ha ha đặc biệt lắm. Cứ nhìn điệu bộ của má nó là nó biết ngay. Bỏ dỡ tô cơm, nó leo lên bàn bếp, cố nhón chân nhìn ra phòng ngoài, nó thấy má nó đang lấy giấy báo bao lại mấy cuốn tạp chí rất đẹp mà nhìn bìa cuốn còn lại má nó chưa bao xong là nó biết ngay nội dung bên trong” nó còn thấy một cuốn album nhỏ rất đẹp trên bàn, không phải của nhà nó, vậy cũng là quà của ba con Thanh.

Leo xuống khỏi bàn bếp, cho tô cơm vào gác men giê, nó không còn thấy đói nữa mà chỉ muốn biết là má nó có cái gì. Nó chắc hẵn không chỉ là sách vì gói quà còn có thứ gì lục đục bên trong.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.