“Tuân ơi Tuân” vừa tới ngõ là nó đã rống lên, chẵng có ai trả lời cả. Vô tới của, cũng tò mò nó nhìn qua cửa sổ vào phòng học thì thấy cái cuộn giấy để trên bàn. Kêu thêm tiếng nữa thì nghe có tiếng nhỏn nhoẻn “chị chờ em chút” phrừ … đúng là anh em như nhau, nói cứ lí nhí … con bé chạy ra mở cửa, người sũng nước vừa phân bua “em đang giặt đồ, chị vô lấy giùm em, tay em ướt” nó liếc con em thằng Tuân, da cũng trắng bệch, bộ ngực nhỏ nhoi nhoi dưới cái áo thun sũng nước, nó chợt nghĩ “hai năm trước mình cũng vậy thôi” ôm cuộn giấy, nó bảo “em vô trong đi kẻo trúng gió”
Bước ra ngõ, nó đi ưỡn hẳn ra …
Nó gặp má con Thanh ngay đầu cửa, vẻ mặt tươi cười:
“Dạ thưa bác”
“ừ vô đi cháu, mấy đứa nó chờ con ở trỏng” rồi vẽ mặt má con Thanh sáng hẵn lên khi thấy một chiếc xe du lịch dừng trước cửa, hai nhỏ trong nhà cũng vừa ra tới nơi, con Thanh nhào ngay ra ôm lấy ba nó, rồi xoay qua đám thùng, giỏ xách lổn ngổn mà ông tài xế đang dỡ xuống. Hai đứa, nó và con Phượng cũng vui lây, phụ xách giỏ vô nhà, còn má con Thanh thì ôm cứng lấy ba nó, làm con Phượng cứ lấm lét nhìn mãi khiến nó cũng mắc cười …
Màn đón tiếp diễn ra nhanh chóng, ba con Thanh ra vẽ ngạc nhiên khi nhìn con Phượng với nó, lẩm bẩm “hai đứa này lớn dữ rồi há” con Thanh liền đệm vô “con cũng lớn vậy sao ba không thấy” Ba nó ấn cái đầu nó xuống khi thấy nó cố nhón lên cho cao tới cổ ba nó rồi cười “con thì vẫn còn con nít”